XtGem Forum catalog
Ngủ Cùng Sói

Ngủ Cùng Sói

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323271

Bình chọn: 10.00/10/327 lượt.

nghĩ thế! Mà không hiểu đầu óc cảnh sát toàn nhồi nhét những cái gì…”

“Chị Thu, sao chị biết nhiều chuyện vậy?”

“Chị làm việc ở đây mà đến cả thành tích của ông chủ còn không biết thì làm sao sống được!”

“Ông chủ?” Tôi giật bắn người. “Hàn Trạc Thần là chủ quán này ư?”

“Đúng vậy! Nhưng anh ta không thường xuyên đến đây, chị cũng chỉ gặp vài lần… Lần sau anh ta đến, chị sẽ gọi cho em, cực kỳ đẹp trai đấy!”

“Không cần đâu, cảm ơn!” Tôi chẳng muốn gặp, né tránh còn không được nữa là…

Khi nhìn thấy An Dĩ Phong đang nói chuyện rất hợp cạ với mấy gã đó, tôi định chớp thời cơ lẻn ra ngoài, ai ngờ mới đứng lên thì ở cửa có một người bước vào, còn có cả một loạt người theo sau.

Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn chui xuống gầm bàn.

“Là Hàn Trạc Thần! Thiên Thiên, hôm nay em may mắn lắm đấy nhé!”

Có mà đen đủi ấy! Hàn Trạc Thần biết mà tôi trốn học để đến nơi như thế này, hắn còn không cho tôi lên thớt?!

Nghĩ đến cảnh tượng khủng khiếp khi hắn tức giận, tôi nép sát vào góc tường. Thật may mà ở đây cách trang trí phòng nửa hở nửa kín, có rèm pha lê ngăn cách, có thể che khuất được tầm nhìn.

Ánh đèn chỗ tôi khá mờ, có lẽ hắn không nhìn thấy tôi, tôi tự an ủi vậy!

“Em thấy chưa, đẹp trai chứ?! Khí chất của người sống trong hai thế giới thiện, ác quả là khác người, em xem anh ta rất có sức lôi cuốn… tự tin mà không mất đi vẻ khiêm nhường, hào phóng mà không mất đi vẻ điềm tĩnh, nho nhã mà không mất đi vẻ ngang ngược…”

“Vâng! Chị Thu, nói khẽ thôi!”

Không hiểu thẩm mỹ của chị thế nào, ngày nào tôi cũng nhìn nhưng chẳng thấy được nét nào cả!

“Anh Thần, thể diện của anh lớn quá nhỉ? Đến ủng hộ cho việc kinh doanh của anh cũng phải đợi anh đại giá quang lâm.” Một kẻ với khẩu khí đầy vẻ phẫn uất nói khi Hàn Trạc Thần bước tới chỗ họ.

Hàn Trạc Thần định nói gì đó thì An Dĩ Phong cướp lời: “Các anh may mắn thế còn gì! Các anh đến nên anh ấy nể mặt lắm đấy! Tôi hẹn anh ấy bao nhiêu lần nhưng lần nào cũng chỉ nhận được một câu: “Tránh xa ra, còn chưa gây đủ rắc rối cho anh hả?!”.”

“Chú còn không biết xấu hổ à?” Hàn Trạc Thần đá vào chân An Dĩ Phong đang gác lên bàn, đi qua lối đó, rồi ngồi xuống cạnh An Dĩ Phong. “Chú cả ngày an nhàn tự tại, vui vẻ, sung sướng, anh thì đầu tắt mặt tối kiếm tiền nuôi chú.”

“Anh hãy có chút hảo tâm, được không?!”

Họ đang nói chuyện rôm rả thì một cô gái có thân hình khiêu gợi, đỏng đảnh bước tới. Cô ta đẹp và gợi cảm hơn chị Thu rất nhiều.

Tên Dương đã trạc tuổi trung niên, hơi phát phì chỉ chỉ vào vị trí cạnh Hàn Trạc Thần: “Ngồi ở đây, giúp anh Thần thư giãn, thoải mái tí đi!”

Cô gái cười tươi như hoa, điệu đà ngồi xuống ôm lấy cánh tay Hàn Trạc Thần.

Chương 11

Đôi bàn tay ngọc ngà, mềm mại của cô gái bóp từ vai Hàn Trạc Thần xuống cánh tay, rõ ràng không phải xoa bóp mà là sờ soạng.

Tôi cúi đầu nhấp một ngụm nước. Hôm nay nước chanh có vẻ chua hơn ngày thường, chua đến mức khiến tôi có cảm giác khó chịu. Tôi lén nhìn người con gái ấy, cô ấy đẹp hơn tôi rất nhiều, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ghen tị khó tả.

“Sao cô ta có thể tùy tiện đến vậy chứ! Gần gũi với người đàn ông chẳng hề quen biết…”

Tôi sớm tối sống bên cạnh Hàn Trạc Thần mà có bao giờ vuốt ve cánh tay hắn như vậy đâu!

Chị Thu chưa ý thức được tôi nói gì, chống cằm, như bị hút hồn nhìn về phía đó. “Ôi! Sao hôm nay vũ công không phải là chị cơ chứ!”

Tôi bỗng thấy bực tức, lại nhấp một ngụm lớn. Chua quá đi mất! Tôi quyết định lần sau sẽ uống nước đào mật ong!

“Không cần đâu!” Hàn Trạc Thần rút cánh tay ra, chỉ vào chiếc sofa phía đối diện lạnh lùng nói: “Ngồi kia đi!”

Cô gái chu miệng, có vẻ không cam tâm tình nguyện dịch sang ngồi cạnh tên Dương.

Tên Dương quan sát sắc mặt của Hàn Trạc Thần một lúc, vẻ không hiểu hỏi: “Sao thế? Hôm nay tâm trạng anh không tốt à? Ai đắc tội với anh sao?…”

“Không có!”

An Dĩ Phong chẳng đứng đắn chút nào, cười như nắc nẻ, nói: “Các anh không biết chứ! Anh Thần đổi sang “ăn chay” rồi! Chỉ thích bày chiếc “bình hoa” trong nhà ngày ngày ngắm nghía thôi!”

“Không phải thế chứ!”

“Thật là chỉ ngắm nghía thôi?” Mấy gã trông cứ như vừa nghe một câu chuyện kinh thiên động địa, vô cùng kỳ lạ vậy!

“…” Hàn Trạc Thần trừng mắt nhìn An Dĩ Phong, không nói gì.

An Dĩ Phong không hề để ý, tiếp tục nói: “Các anh không biết rồi! Người ta đang yêu đấy!”

“Đang yêu!” Mấy người nhìn nhau phá lên cười.

Tôi chẳng thể nào hiểu nổi họ đang cười cái gì!

Hàn Trạc Thần cũng chẳng nói gì, mặc kệ bọn họ cười.

An Dĩ Phong sán đến chỗ Hàn Trạc Thần, rót rượu cho hắn.

“Mẹ kiếp! Em phục anh thật đấy! Anh đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi… còn nói chuyện yêu đương với một con bé mười mấy tuổi, nó có hiểu không?”

“Anh thích thế, chú quản được à?”

“Mười mấy tuổi ư?!” Mấy kẻ kia cười nghiêng ngả.

“Buồn cười lắm sao?” Hàn Trạc Thần cởi áo vest vắt lên sofa, mấy tên đó liền câm miệng, cúi đầu uống rượu.

An Dĩ Phong cũng nhịn cười, tựa vào vai Hàn Trạc Thần nói: “Rốt cuộc tình nhân bé nhỏ của anh có gì hay? Thân hình mỏng manh đến vậy, có cảm xúc gì chứ…”

“Chú cứ thử nghĩ bậy bạ nữa xem!”

“Nghĩ chú