
ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của anh, Tống Mộ Thanh càng tránh né càng khiến trong lòng anh lo lắng. Mặc dù biết cô không phải là loại người không có lương tâm, cán bộ nhân viên làm chuyện tàn nhẫn không có tình người, nhưng cô là phụ nữ, lại còn là người phụ nữ của Lận Khiêm anh, những chuyện không sạch sẽ kia anh không muốn cô dính vào dù chỉ một chút.
“Tống Mộ Thanh!” Đột nhiên anh rống to cô một tiếng.
Vốn Tống Mộ Thanh là chột dạ, cho dù lá gan cô lớn dám vuốt râu cọp, nhưng đột nhiên bị anh mang theo vẻ tức giận rống to, cũng không nhịn được co rúm lại một chút. Trong lòng ủy khuất vô cùng. Buổi tối hôm qua kêu “ngoan ngoãn”, gọi “cục cưng”, lúc này lại trầm mặt rống tên cô. Trong lòng cô tức giận nghĩ, đàn ông đều giống nhau, khi tốt thì dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mình, khi tức giận thì giống như muốn đánh người vậy.
Lận Khiêm thấy bộ dáng ủy khuất của cô lập tức liền mềm lòng. Đừng nhìn cô nhóc này bình thường đều một bộ ngang ngược càn rỡ không sợ trời không sợ đất, nhưng hiện tại anh lại thấy chính là giống như một đứa nhỏ nội tâm hơi quỷ quái một chút.
“Được rồi được rồi, trước tiên nói chuyện kia rõ ràng đã.” Anh hạ mềm giọng nói. Vì để che giấu chút mất tự nhiên khi dụ dỗ người, cầm áo khoác trong tay tới gần người cô, chỉ huy nói: “Giơ tay lên, mặc quần áo.”
Tống Mộ Thanh trong lòng hoan hỉ phấn chấn, ngây ngất mặc anh đùa nghịch. Hiếm khi mới được anh phục vụ một lần, hiện tại cô vẫn nên là một người chuyên hưởng thụ phúc lợi thôi. Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, anh rống cái gì? Làm như lỗ tai của em bị hỏng hay là không biết tên mình sao?”
Lận Khiêm bóp bóp gương mặt của cô.
“Không phải chỉ vì anh đây gấp gáp thôi sao?” Anh nắm bờ vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Mộ Thanh, trừ chuyện cha của em, thế giới của em là sạch sẽ. Anh không hi vọng em dính vào những loại chuyện loạn thất bát tao kia. Chuyện trước kia em làm là để bảo vệ mẹ em coi như có thể tha thứ được, cho nên chúng ta không nhắc đến nữa. Nhưng hiện tại em là vợ anh, anh không thể không quản em, mặc cho em dính vào người không đáng giá.”
Lận Khiêm sống 28 năm, vừa sinh ra trong gia đình như vậy, mặc dù nhà họ Lận và nhà họ Trương cũng coi như là bình thường. Nhưng ông cụ Trương vì cho anh kiến thức lâu dài, rèn luyện cho anh thái độ trầm ổn và năng lực xử lý, cái gì là người không biết xấu hổ, cái gì là chuyện xấu bẩn làm sao lại không cho anh biết được chứ? Ít chuyện của Tống Mộ Thanh, theo anh căn bản không coi là cái gì.
Kinh nghiệm cuộc đời của anh phong phú hơn so với cô, có một số việc anh rõ ràng hơn cô, những thứ đường quanh co kia không cần thiết khiến cô phải lượn quanh. Bởi vì yêu cô, anh sẽ bảo vệ cô, nhưng sẽ không trợ Trụ vi ngược (1). Nếu như Tống Mộ Thanh muốn giết người phóng hỏa, Tam Tử sẽ là loại người đưa dao cho cô, Lận Khiêm nhất định sẽ là loại người ngăn cản. Nếu như cô làm chuyện tàn nhẫn không có tình người, Tam Tử, Triệu Nghị, Trần Mặc Mặc sẽ tìm người thoát tội cho cô, Lận Khiêm anh nhất định nguyện ý ngồi tù thay.
(1) Giúp kẻ xấu làm việc ác.
Anh chưa từng cảm thấy đời này mình có thế gặp được một người phụ nữ cho anh một tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhung khi Tống Mộ Thanh xuất hiện cũng đã khiến cho cuộc sống của anh bắt đầu nổi lên gợn sóng. Ngay cả chính anh cũng không biết là bắt đầu từ khi nào không phiền chán cô quấn anh. lận khiêm không phải là người luôn coi chuyện tình yêu là đứng nhất, nhưng anh tự biết trong lòng của mình đã sớm không bỏ được cô. Dù cho một khắc cũng không bỏ được.
“Kinh nghiệm của anh nhiều hơi em, không thể biết rõ một số việc là không đúng mà cứ đứng nhìn em làm được. Hiểu chưa?” Anh nghiêm túc khác thường nói. trong mắt trịnh trọng và mến yêu không một chút giả dối.
Tống Mộ Thanh trố mắt nhìn anh một lúc lâu, giống như hiểu ranh giới của anh là ở nơi nào, sau đó mới chậm rãi nói: “Thật ra thì mặc dù chuyện này thủ đoạn có chút ti tiện, nhưng tuyệt đối không phải là chuyện tàn nhẫn không có tình người.”
“Vậy thì nói cho anh biết, em muốn đối phó cha em như thế nào?”
Đột nhiên Tống Mộ Thanh ôm anh, ỷ lại nằm ở trong ngực Lận Khiêm: “Lận Khiêm, cha em là hạng người gì anh cũng biết. Em làm như vậy không phải là vì em, mà là vì mẹ em. Anh không hiểu, bà cố chấp, biết rõ là không đáng giá, nhưng cho dù là chết chắc bà cũng không ly hôn với ông ta. Nếu bà không muốn ly hôn, vậy em cũng không để cho bọn họ ly hôn. Để cho cuộc sống của ông ta không thể không dựa vào mẹ em.”
Tiếng nói của cô rất bình tĩnh, giống như những lời nói này đã sớm ở đầu môi lưỡng lự nhiều lần, giờ phút này từ miệng nói ra cũng cảm thấy chết lặng. Từ khi cô quyết định đã muốn nói cho anh biết, nhưng lại sợ anh phản đối cô làm như vậy, cuối cùng kéo dài đến bây giờ.
Hai người trầm mặc một hồi, trong lòng Tống Mộ Thanh vô cùng bất an. Cô phát hiện nhược điểm lớn nhất đời này của cô có hai, một là mẹ cô, một là Lận Khiêm. Tô Thanh quá mềm yếu, đó chính là trí mạng. Lận Khiêm quá mạnh mẽ, chính là muốn lấy mạng cô. Chỉ có anh, một ánh mắt cũng có thể trấn địn