XtGem Forum catalog
Ngao du giang hồ

Ngao du giang hồ

Tác giả: Thập Tứ Lang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323670

Bình chọn: 7.00/10/367 lượt.

ồi. Đáng tiếc, khối vàng kia thật tốt, còn chưa được sờ đã biến mất. Tiểu Man tiếc rẻ nhìn hắn, kéo tay Đại Mễ, xoay người bước đi.

Người kia đột nhiên hỏi: “Cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tiểu Man sửng sốt, cười nói: “Vì sao phải nói cho ngươi?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy người kia nhanh như chớp lại gần, đưa tay vỗ một chưởng trước ngực nàng. Nàng sợ tới cứng đờ người. Không thể nào! Không phải chỉ dùng mắt nhìn vàng của hắn thôi sao? Lại định giết người diệt khẩu?

Người kia ra chưởng xong, phi thân lên ngựa, rong ruổi mà đi, một mặt nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã tham lam! Một chưởng này là giáo huấn ngươi!”

Tiểu Man và Đại Mễ đứng ngây ngốc, bị mưa to xối từ đầu tới chân. Thật lâu sau, Tiểu Man mới sờ sờ nơi bị chụp, nơi đó dường như có chút run lên, nàng cởi bỏ vạt áo, thấy không sưng không đỏ, hoàn hảo không tổn hao gì. Nàng nhất thời không biết thở phào nhẹ nhõm mà còn mắng người kia là tên điên.

“Tỷ… không sao chứ?” Đại Mễ nhìn như sắp khóc đến nơi.

Tiểu Man lắc đầu, cúi đầu nhìn xuống, thấy ở nơi người kia vừa nằm đọng một vũng máu, trong vũng máu có một miếng sừng nhỏ màu ngọc bạch lung linh.

Hai mắt nàng lại sáng rỡ, chạy nhanh tới nhặt, dùng nước mưa rửa sạch, đặt trong tay mà ngắm. Vật kia to chừng bằng ngón tay cái, sáng bóng, hình dạng gấp khúc, thật lung linh tinh xảo. Nàng dùng móng tay khía khía, có điểm giống ngọc, có lẽ bán được giá cao.

Cái này gọi là trong họa có phúc! Mất vàng liền có ngọc thạch. Ha ha ha ~~~ buôn bán lời nha!

Nàng cất tiểu sừng kia vào trong ngực áo, kéo tay Đại Mễ, cười nói: “Đi thôi, tới trễ sẽ khiến Tiền sư phụ chờ sốt ruột.”

Đại Mễ đáp ứng một tiếng, một lát sau mới hỏi: “Tỷ, người vừa rồi… có phải là kẻ xấu không? Hắn đánh tỷ!”

“Đúng thế, hắn là đồ trứng thối, chúng ta không để ý tới hắn nữa.” Nàng lơ đãng đáp, trong đầu còn đang tính toán xem tiểu sừng kia có thể bán được bao nhiêu tiền, thực vui vẻ.

Q.1 – Chương 2

Tiểu Man ( nhị )

Trấn Ngô Đồng nằm ở biên thùy, khí hậu không giống vùng quan ngoại đầy bão cát, bốn phía của trấn đều là núi, giống như một ốc đảo giữa hoang mạc. Người trong trấn đều tự cấp tự túc, cuộc sống cũng không quá chật vật.

Khiếm khuyết duy nhất chính là thường xuyên có đạo tặc tới bắt người cướp của. Tuy nhiên chuyện này từ sau khi trong trấn có võ quán thì đã bị diệt sạch. Rất nhiều truyền thuyết nói rằng người sáng lập võ quán – Tiền sư phụ – trước kia là một nhân vật phong vân đình đám trên giang hồ, trên người mang tuyệt kỹ, năm đó hắn một mình đấu mười tám quan ngoại đạo tặc, không hề nhíu mày một cái liền đánh cho đám đạo tặc đau khóc cha gọi mẹ, tè cả ra quần mà chạy trở về quan ngoại, từ đó không dám đến xâm phạm nữa.

Tất nhiên, truyền thuyết chung quy vẫn chỉ là truyền thuyết, việc Tiền sư phụ làm thế nào đuổi mười tám đạo tặc đi với tư thế oai hùng ra sao, Tiểu Man chưa từng nhìn thấy, nàng chỉ biết Tiền sư phụ là một lão quỷ tham tiền lại háo sắc, quanh người luôn tràn ngập hơi tiền, ngay tên của hắn cũng mang hơi tiền – Tiền Tự Lai.

Hắn mở võ quán, nói chỉ cần hai lượng bạc mỗi năm, hoặc là bất kỳ vật phẩm gì giá trị tương đương là hắn có thể dạy các hài tử trong trấn công phu phòng thân. Mọi người trong trấn đều ngưỡng mộ tư thế oai hùng lúc đánh đuổi đạo tặc của hắn, có tiền liền đem hài tử nhà mình gửi gắm ở chỗ hắn, không có tiền cũng sẽ thường xuyên mang đồ ăn thức uống hoặc đồ dùng linh tinh đưa đến cho hắn. Vì thế, cuộc sống hàng ngày của lão quỷ Tiền Tự Lai thập phần tiêu dao.

Lúc Tiểu Man và Đại Mễ tới võ quán, bên trong truyền ra từng đợt tiếng hô, là các đệ tử đang luyện công. Đại Mễ rất thích xem Tiền lão dạy công phu cho đệ tử, cả ngày ồn ào nói lớn lên cũng muốn tới học võ công. Hắn nhanh như chớp chạy vào trong, không kịp để môn nhân vào thông báo một tiếng. Cũng may các môn nhân đều quen hai tỷ đệ này, chỉ cười cười với Tiểu Man.

“Thiết San đại ca!” Đại Mễ hưng phấn hét lên. Tiểu Man đi vào theo, nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mình trần đang ngồi lau mồ hôi trong góc, Đại Mễ đang ôm đùi hắn, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn. Thiết San cười xoa xoa đầu hắn, bỗng nhìn ra xung quanh, hỏi: “Tỷ tỷ ngươi đâu?”

Đại Mễ cười hề hề: “Lần nào câu đầu tiên của Thiết San đại ca cũng là hỏi tỷ tỷ của ta, đại ca thích nàng sao?”

Thiết San đỏ mặt, mấy cái mụn trên mặt cũng hồng lên theo.

Tên thật của Thiết San không phải là Thiết San, là do mẫu thân hắn đêm trước khi sinh hắn mơ thấy thiết san nên mới đặt nhũ danh cho hắn là Thiết San. Thiết San năm nay mười tám tuổi, việc hắn thích Tiểu Man đã là một bí mật mọi người đều biết, chỉ có hắn vẫn nghĩ rằng người ngoài không ai hay, cho nên vẫn đáng thương giữ kín chút tâm tư này trong lòng.

Tiểu Man ho khụ một tiếng, thướt thướt tha tha đi tới. Mặt Thiết San càng đỏ hơn, chân tay luống cuống, lắp bắp nói: “Tiểu… Tiểu… Tiểu Man! Nàng… nàng… nàng đã đến rồi!”

Tiểu Man hé ra một nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn, ôn nhu nói: “Thiết San đại ca, gia đệ nghịch ngợm, đã quấy rầy ngươi luyện công, thật là áy náy!”

“Việc… việc… việc này không có gì! Không… không… không phiền