
i vẻ nhìn Hứa Tử Ngư, cười với Tống Lương Thần: “Ông nội của Tiểu Ngư qua đời sớm, khi nó được bốn tuổi thì đưa qua ở với bà nội. Năm nó được sáu tuổi, bà nội bị chứng đãng trí cùng si ngốc của người già, trừ Tiểu Ngư ra bà ấy không nhận ra bất kỳ ai cả. Sau đó chưa tới nửa năm thì bà nội lại bị động kinh, đôi khi đang ngủ bệnh cũng sẽ phát tác. Cậu không biết đâu, khi động kinh phát tác thì nhìn rất đáng sợ. Giữa trời đông giá rét, Tiểu Ngư bị dọa sợ đến nỗi trên người chỉ mặc một cái áo mỏng manh vừa khóc vừa chạy đến đây đập cửa gọi tôi . . . . . .” Qua giọng nói của ba Hứa có chút nghẹn ngào.
“Ba, sao ba lại nhắc đến những chuyện này chứ!” Mắt của Hứa Tử Ngư có chút ướt, mấy chuyện này cha mẹ của cô rất ít khi nhắc tới, cô cũng sắp quên mất rồi.
“Tôi cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu lần, nửa đêm Tiểu Ngư rời giường vừa khóc vừa chạy đến gọi chúng tôi giúp, sau đó Tiểu Ngư cũng không còn khóc nữa, chúng tôi cứ tưởng rằng không có chuyện gì. Cho đến khi bà nội qua đời, chúng tôi đón Tiểu Ngư về đây ở, khi đó tôi mới biết mỗi sáng thức dậy con bé cũng sẽ khóc, tình trạng khủng hoảng này xuất hiện hơn nửa năm mới trở lại bình thường —— Thì ra mấy năm qua con bé đều là bị dọa sợ. Khi còn nhỏ chúng tôi không chăm sóc cho con bé được tốt, ngược lại vì bận rộn công việc mà phải để cho con bé trông coi bà nội, thật là có lỗi với nó. . . . . .”
“Ba, người nhà cần gì nói lời xin lỗi chứ.” Hứa Tử Ngư đặt tay lên bả vai của ba, mấy năm nay ông cũng đã vì mình và em trai mà vất vả, tóc đen giờ cũng đã hoa râm, khi còn trẻ bả vai thẳng tắp vững chãi, bây giờ đã còng xuống một chút rồi. Vì để cho hai chị em đi học, muốn hai chị em có cuộc sống khá hơn chút, ba từ bỏ công việc dạy học, mà đi buôn bán, một công việc trái nghề mà ông không thích. Trên đời này không có ba mẹ nào phải nói lời xin lỗi với con cái cả, nếu muốn nói xin lỗi, thì ngược lại bọn họ phải nói xin lỗi cha mẹ mới đúng.
Ba Hứa ho một tiếng, giành lấy ly rượu mà Hứa Tử Ngư đang cầm trong tay, ông ngửa đầu uống hết.
Tống Lương Thần ở dưới bàn đưa tay ra, rất nhanh liền nắm lấy tay của cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve nói: “Bác trai yên tâm, về sau cháu sẽ chăm sóc cho Tiểu Ngư thật tốt.”
“Lương Thần, cháu đừng chê bác đây nói lời tục tĩu, hôm nay bác cũng nói trước với cháu, sau này nếu cháu dám đối xử không tốt với Tiểu Ngư nhà chúng tôi, thì cho dù phải liều cái mạng già này tôi cũng sẽ dạy dỗ cậu.”
“Ba, Lương Thần đối với con rất tốt, ba yên tâm.” Hứa Tử Ngư ngồi ở bên cạnh Tống Lương Thần, dùng đũa gắp thức ăn cho ba Hứa.
“Tiểu Ngư, không phải ba nói con, nhưng là một cô gái cũng đừng nên mạnh mẽ quá, nếu ở trong lòng có chuyện buồn bực . . . . . .”
“Ừh.” Hứa Tử Ngư gật đầu một cái.
Tống Lương Thần đưa tay vuốt vuốt tóc mái của cô, khi nói chuyện, mồm miệng của cô rất rõ ràng, nhưng chỉ là tốc độ nói có chút chậm: “Bác trai nói đúng lắm, về sau nếu em có chuyện gì buồn bực nhất định phải nói với anh, đừng tự hờn dỗi biết không?”
Hứa Tử Ngư thấy ba cũng đang tha thiết nhìn cô, cho nên vội vàng ra vẻ con gái ngoan gật đầu một cái: “Biết.”
Hai người đàn ông này cứ như vậy đó, ba Hứa một câu, Lương Thần một câu, nói đến vấn đề gi¬ao tiếp của cô có chút chậm, cho nên Hứa Tử Ngư buộc ngồi đàng hoàng ở một bên mà nghe thôi, đến điểm mấu chốt thì trả lời cho thích hợp, cho đến khi mẹ Hứa nghe không nổi nữa, ra lệnh cưỡng chế ba Hứa phải đi ngủ, khi đó Hứa Tử Ngư mới được đặc xá. Tống Lương Thần uống hơi nhiều, mẹ Hứa để cho cô dẫn anh vào trong phòng nhỏ nghỉ ngơi.
Tống Lương Thần đi bộ vẫn rất ổn, nhưng bước chân có chút chậm lại. Buổi chiều của mùa hè là khoảng thời gian thoải mái nhất, thỉnh thoảng có gió thổi từ ngoài vào, hai người vai kề vai từ từ đi.
“Ba của tớ uống nhiều quá, hôm nay đã nói những lời đó, cậu cũng đừng để ý.”
“Vậy còn cậu?” Tống Lương Thần nghiêng đầu nhìn cô, Hứa Tử Ngư vén rèm lên dẫn Tống Lương Thần vào phòng, cô không trả lời câu hỏi của anh.
Tống Lương Thần chậm rãi đi đến ghế sa-lon sau đó ngồi xuống, dùng hai ngón tay xoa huyệt thái dương nhỏ giọng hỏi: “Cậu nói nguyện ý cùng mình đi chung một con đường, những chuyện đó cũng không cần để ý sao?”
Hứa Tử Ngư rót một ly nước đưa cho anh, suy nghĩ một chút rồi “Ừh” một tiếng, Tống Lương Thần nhận lấy ly nước bỏ qua một bên, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn cô: “Thật lòng sao?”
“Ừh”
Một giây tiếp theo trời đất như quay cuồng, cô bị người đang ngồi ở so¬fa kéo vào lồng ngực của anh, anh ôm lấy cô vô cùng dịu dàng, một lần nữa, anh nhìn cô rồi nhỏ giọng hỏi: “Thật lòng sao?” Hương vị bạc hà xen lẫn mùi nhàn nhạt của rượu phảng phất bên tai của cô, chỉ một hơi thở của người đàn ông này thôi cũng đủ khiến cho toàn thân của cô mềm nhũn rồi.
“Ừh.” Cô cúi đầu, một lần nữa trả lời như vậy.
“Nói dối.”
Ngay một giây sau, một bờ môi mềm mại che lấp môi của cô, đầu tiên là mềm mại vuốt ve, giống như đang thưởng thức một miếng bánh ngọt vậy. Miếng bánh này thật sự quá mức mỹ vị, anh ngậm trong miệng từng ngụm từng ngụm khẽ mút, hận không được một miếng liền ăn vào trong