
. . . .”
“Vậy cô nói tôi ra đời thế nào? Tiếp nhận thực tế khó như vậy sao? Ba tôi yêu mẹ tôi rất nhiều, người của toàn thế giới đều biết, ba vì cứu mẹ đang mang thai mà chết.”
“Không thể nào, tại làm sao một người trong thời gian ngắn ngủi có thể với một cô gái khác. . . . . .” Đây là chỗ Hạ Ngữ Đình vẫn hoài nghi, cô không tin cha phản bội với mẹ, tuyệt đối không tin.
“Cái này thì có gì không thể?” Tô Tử Duyệt cười một cái, “Lúc trước không phải cô dùng thời gian một tháng làm cho Phương Văn Thành lựa chọn cô sao? Vậy ba tôi yêu mẹ của tôi, cũng thuộc tình hữu khả nguyên.”
Sắc mặc của Hạ Ngữ Đình càng khó coi hơn, cô siết chặt tay của mình, hận không thể cào nát mặt của cô gái trước mắt này, nhưng cô không có làm như vậy. Chỉ có chỉ có bản thân Hạ Ngữ Đình rõ ràng, cho dù sự kiện năm đó, cô cũng không có thắng, dù mặt ngoài thật là cô thắng, cô mừng rỡ cho rằng sau khi Phương Văn Thành chia tay Tô Tử Duyệt thì sẽ tìm mình nhưng anh lại nói với mình, anh không có cách nào ở một chỗ với cô, bởi vì anh phát hiện sâu trong nội tâm của anh còn yêu Tô Tử Duyệt, đối với cô, có lẽ chỉ là một lúc. . . . . . thương tiếc.
Nhưng thì thế nào, tất cả mọi người đều biết, Phương Văn Thành vì Hạ Ngữ Đình cô, từ bỏ Tô Tử Duyệt, đây là cô muốn lấy gì thì được đó.
Tô Tử Duyệt thấy Hạ Ngữ Đình chuẩn bị rời đi, nhẹ nhàng mở miệng, “Đi thong thả, không tiễn.”
Ở trong lòng Hạ Ngữ Đình nói —— để cho cô ngông cuồng mấy ngày nữa đi, mấy ngày sau, tôi sẽ khiến cô so với ai khác cũng khóc thảm hơn.
Nhìn bóng lưng Hạ Ngữ Đình rời đi, Tô Tử Duyệt hơi cong môi một cái, đại khái cô nghĩ mình là người thuộc về cái loại ác độc đến mức tận cùng, chuyện năm đó, rõ ràng cô biết được nên tính là lỗi của ông nội, nhưng cô lại cố chấp lựa chọn đứng ở bên ông, hơn nữa còn không tốt như vậy. Cô vĩnh viễn cũng không có ý định nói chân tướng cho người khác biết, dù mẹ con Hạ Ngữ Đình vì cái chết của cha cô canh cánh trong lòng khổ sở nhiều năm như vậy, cô cũng sẽ không nói cho bọn họ biết, cha của cô tự sát.
Cha của cô, chính là vì xảy ra tai nạn xe cộ cứu mẹ mới chết, trước kia như vậy, về sau cũng là như vậy.
Nếu như cô không biết chân tướng, tốt biết bao nhiêu, cũng có thể tự nói với mình như vậy, cha mẹ của mình đúng là yêu nhau . Nếu không cô sẽ không cảm thấy bản thân có chút đáng thương, rõ ràng cô cái gì cũng không kém, đời này cũng có thể áo cơm không lo, như vậy đáng thương nên tính là không đáng kể chứ?
Cô tự giễu cười, xoay người, tiếp tục đứng ở cửa sổ.
Gió vù vù thổi tới, đồng thời mang đến lạnh, cũng làm cho cô càng thêm tỉnh táo, cô cảm thấy lạnh, không phải thân thể, mà là tâm, lạnh quá lạnh quá.
Sau khi cô đứng một lát, phải đi phòng bệnh nhìn ông nội, ông còn ngủ, hình như đang ngủ say, lúc này cô mới yên tâm, lại đi tới sân thượng, gió trên sân thượng lớn hơn, sẽ phải có cảm giác, cô sợ nóng, cũng không sợ lạnh, thích cảm giác man mát lành lạnh.
Gió trên sân thượng xác thực rất lớn, thổi trúng sợi tóc bay loạn, cô không ngừng sửa sang lại tóc, đại khái cũng ghét bỏ phiền toái, liền đi tới cửa sân thượng, cứ như vậy tùy chỗ ngồi xuống, cũng có gió thổi tới, chỉ là rõ ràng nhỏ rất nhiều, loại cảm giác lành lạnh vừa đúng.
Một bàn tay cô chống trên tường, để đầu trên tay, nhắm mắt lại suy tưởng.
Cũng không biết suy nghĩ bao lâu, cô cảm thấy thế giới suy nghĩ cùng thế giới chân có cùng cảm giác, nói không ra cảm giác gì, mà sau khi cô bị người ôm lấy, mới phục hồi tinh thần lại.
Giang Dực ôm lấy cô, phát hiện trên người cô cũng lộ ra một cỗ lạnh lẽo, không nhịn được ôm chặt hơn nữa. Mặt của anh cũng dán lên mặt của cô, để cho anh càng có thêm loại cảm giác đau lòng không nói ra được, mặt của cô cũng rất lạnh rất lạnh, vì vậy anh đem hành vi cô nói mát thành tự mình hại mình.
Đầu tiên thân thể của cô căng thẳng tới cực điểm, nữa buông lỏng, “Anh. . . . . . Làm sao biết em ở nơi này?”
Cô vốn muốn hỏi anh vì sao lại tới, lại nghĩ đến ngay cả Hạ Ngữ Đình cũng biết chuyện ông nội cô nằm viện, vậy anh biết cũng hợp tình hợp lý.
“Em không có ở phòng bệnh, liền lên tới xem một chút, kết quả em thật sự ở nơi này.” Anh buông cô ra, ngồi ở bên cạnh cô, lại dùng tay ôm cô trong ngực, “Không nên quá lo lắng, bác sĩ nói tình huống không nghiêm trọng.”
Khóe miệng cô hạ xuống, lại phát hiện mình cười không nổi, cô rất muốn nói với anh —— chúng ta tách ra thôi. Cái ý niệm này, hôm qua từ một khắc ông ngã xuống thì có, cô cho là mình có thể rất bình tĩnh đi làm, lại phát hiện trước mặt anh, mình hoàn toàn không nói nên lời.
Trong ngực anh thật ấm áp, để cho cô ý niệm tham lam như thế, đúng vậy, chính là quá mức tham luyến rồi, vừa làm vui vẻ, vừa lại khó chịu. Cô ngẩng đầu lên, nhìn về khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng của anh “Giữa anh và ông nội, có phải có hiểu lầm gì hay không? Hình như ông. . . . . .” Câu nói kế tiếp hóa thành một tia than nhẹ.
Giang Dực nhíu mày, “Một lúc cũng không giải thích rõ ràng được.”
Cô cúi mắt, đại khái nhớ anh không biết tính tình của ông, coi như giải thích rõ cũng vô dụng. Cô đều không biết, cái ôm