XtGem Forum catalog
Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau

Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327472

Bình chọn: 10.00/10/747 lượt.

h.

Trong óc của ông xuất hiện hình ảnh Tiểu Duyệt khóc thầm, con mắt sưng đỏ, nước mắt trong hốc mắt chịu đựng, quật cường không chịu để cho nó chảy xuống.

Đó là lần đầu tiên ông thấy Tiểu Duyệt khóc thút thít.

Lần thứ hai, cô quỳ gối trước mặt mình, cô nói yêu người đàn ông kia, muốn vì hắn sinh con dưỡng cái.

Chương 32

Tô Tử Duyệt luôn luôn trông coi ông Tô, cho đến khi ông tỉnh lại, cô ấn chuông ở đầu giường, làm cho bác sĩ trở lại, lại kích động nắm giữ tay ông, “Ông, thực xin lỗi. . .” Cô không nên giận ông, biết rõ tình trạng cơ thể ông nội không tốt lắm, hiện tại tuổi cũng cao, lại vẫn phản bác ý nguyện của ông như vậy.

Ông Tô mở nửa mắt liếc nhìn cô, giật giật khóe miệng, lại hóa thành thở dài không tiếng động. Ông luôn luôn hi vọng cô có thể hạnh phúc, đem hạnh phúc không thể đến được với ông, đem hạnh phúc không thể đến được với cha mẹ cô, toàn bộ đều đền bù cho cô, vì vậy cô đương nhiên nên có được hạnh phúc, ông cũng dùng toàn lực lớn nhất của mình để cho cô hạnh phúc. Quanh đi quẩn lại, người đàn ông cô yêu lại chính là Giang Dực, là Giang Dực, phảng phất như chuyện cha cô trở lại một lần nữa. Đây là lần đầu tiên ông Tô cảm nhận được cái gì gọi là số mạng trêu ngươi. Ông thà rằng cô tìm một người đàn ông bình thường, cũng không đồng ý người đàn ông kia là Giang Dực.

Những thứ thị phi kia dường như bị quấy thành một đống loạn tựa như ma, mở cũng không được.

Bác sĩ chạy tới, tiến hành kiểm tra với ông Tô, dặn dò Tô Tử Duyệt rất nhiều việc, lúc này mới rời đi.

“Ông, ông đừng vì Tiểu Duyệt mà tức giận có được hay không?” Hốc mắt cô hơi đỏ lên, lại cố gắng cười với ông, “Tiểu Duyệt không bao giờ làm những chuyện khiến ông tức giận nữa.”

Lúc này ông Tô mới mở miệng, vẫn thở dài như cũ, “Là ông không tốt. . . . . . Con cũng mệt mỏi, về nghỉ đi.”

Cô lắc đầu, không chịu rời đi.

Ông Tô cũng không vội vã ép cô, nhìn cô hồi lâu, lộ ra nụ cười , tựa hồ đang để cho cô yên tâm, không phải lo lắng ông, “Ông mệt chết đi, muốn ngủ một lát.”

Cô lắc đầu, sau đó lại gật đầu, trơ mắt nhìn ông nhắm mắt lại, ông sẽ không có chuyện gì , nhất định sẽ không có chuyện gì.

Tô Tử Duyệt vẫn ngồi ở bên giường, cho đến khi ông Tô ngủ, cô có thể cảm thấy ông ngủ rất sâu, dịch chăn cho ông, lúc này mới đứng dậy, đi ra ngoài hóng mát một chút. Cô vẫn không hiểu, vì sao ông nghe được chuyện của Giang Dực lại kích động như vậy, thậm chí lập tức để cho cô phá bỏ đứa nhỏ trong bụng. Cô đứng ở hành lang thông gió bên cửa sổ, dấu tay lên bụng của mình, nhất thời tim man mát lành lạnh .

Bọn họ nói đứa bé cũng có cảm ứng, nếu như bên ngoài không hoan nghênh nó, nó sẽ trở nên rất yếu ớt, thế nên không thể đến thế giới này. Là lỗi của chính mình, thái độ ngay từ đầu với đứa bé này là có cũng được mà không có cũng được, không muốn bỏ ra tình cảm, đến bây giờ ông Liên cũng không hoan nghênh nó đến.

Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, cô xoay người, liền nhìn thấy Hạ Ngữ Đình đang đứng cách cô không xa.

Khí chất trên người Hạ Ngữ Đình biến hóa rõ ràng, bây giờ trở nên giỏi giang lại quyến rũ, đôi mắt lấp lánh, cho dù Tô Tử Duyệt không thích, cũng phải thừa nhận, một cô gái như thế rất dễ làm cho đàn ông động lòng, chỉ là loại đẹp này, cô hoàn toàn không thưởng thức nổi.

“Cô tới nơi này làm cái gì?” Tô Tử Duyệt lạnh lùng nhìn về phía Hạ Ngữ Đình.

“Tới xem tình huống giám đốc Tô như thế nào.” Hạ Ngữ Đình mở miệng cười hình như tâm tình rất tốt.

Khóe miệng Tô Tử Duyệt hạ xuống, không nói chuyện.

Hạ Ngữ Đình lại nói hết sức, “Có phải cảm thấy tôi không có lòng tốt như vậy hay không? Chính xác là, tôi đến xem một chút có phải giám đốc Tô mệnh không. . . . . .”

Phía sau hai chữ không nói ra miệng, Hạ Ngữ Đình thấy Tô Tử Duyệt trừng mắt nhìn mình, khỏi phải nói bộ dáng mày làm cho người ta thoải mái, thật sự sung sướng.

“Ông nội tôi sẽ trường mệnh trăm tuổi , xin lỗi, để cho cô thất vọng.”

“Này cũng không có gì thất vọng, dù sao gieo họa sống ngàn năm !”

“Đúng vậy, cho nên hiện tại cô và mẹ cô cũng còn sống.” Tô Tử Duyệt mỉm cười, cho dù giả cười, cũng cười động lòng người, cô có một đôi mắt đẹp vô địch, cực kỳ linh động.

Sắc mặt Hạ Ngữ Đình lạnh cực nhanh, “Cô không có tư cách nói mẹ tôi.” Trên cái thế giới này, Tô Tử Duyệt là người không có tư cách nhắc tới mẹ cô nhất, chính là Tô Tử Duyệt, là chỗ làm bẩn tình yêu của cha mẹ cô.

“Tôi liền nói ra, cô có thể làm gì tôi?” Tô Tử Duyệt hất cằm lên.

“Tô Tử Duyệt, cuối cùng có một ngày tôi sẽ thấy bộ dáng cô khóc.” Nói xong Hạ Ngữ Đình lại cười, “Không đúng, trước đây thật lâu, đại khái tôi làm đến, từ một khắc Phương Văn Thành yêu tôi kia. . . . . . A.”

“Đáng tiếc bây giờ người đang khóc thầm phải là mẹ của cô.” Tô Tử Duyệt nghiêng đầu, “Biết người đàn ông mình yêu cùng cô gái khác sinh con, mùi vị kia sẽ rất dễ chịu, bằng không sẽ không mỗi ngày trốn ở nhà, ngày ngày hiểu ra.”

“Cô.” Lúc này Hạ Ngữ Đình thật bị Tô Tử Duyệt chọc giận, “Kẻ lừa đảo, các người đều là kẻ lừa đảo, cha tôi chỉ thích mẹ của tôi, là các người lừa gạt, ông ấy mới động lòng với cô gái khác. .