Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau

Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327300

Bình chọn: 9.5.00/10/730 lượt.

người, anh liền ôm lấy cô từ sau lưng, “Cướp sắc đây, còn không đi theo ta?”

Thật sự là cô không nghĩ tới anh sẽ như thế, sau khi thoáng sửng sốt, liền nhanh chóng khôi phục thần thái, “Từ nhỏ tiểu nữ đã lập chí muốn làm trinh tiết liệt nữ, thề bảo vệ sự trong sạch của mình, muốn vũ nhục ta , không bằng giết ta luôn đi.”

“Mỹ nhân như thế, sao ta có thể xuống tay được?” Anh đặt cằm trên vai cô, không ngừng thổi khí về phía lỗ tai cô.

Cô cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, hình như trong lòng cũng ngứa một chút, toàn thân cũng tê tê dại dại .

“Đừng làm rộn, bị người nhìn thấy thì không tốt.” Cô ổn định tâm trạng, thoáng nhắc nhở anh.

Anh sâu kín thở dài, cũng khôi phục nghiêm chỉnh, tay đặt ở ngang hông dời đến miệng cô, “Thật là không có một chút lương tâm… mấy hôm nay có nghĩ đến anh không?”

“Không có.”

“Cũng biết, điện thoại cũng không gọi một cuộc.”

“Không phải anh cũng không gọi điện thoại cho em?”

“Chính là anh muốn biết em có chủ động gọi điện thoại cho anh không.”

“…”

Thật là không được tự nhiên vô cùng.

Rốt cuộc anh nới lỏng tay, cô cũng thở phào nhẹ nhõm, anh ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, lại nói ra lời nói không đứng đắn như vậy, làm cho cô hoài nghi có phải là anh hay không rồi, chỉ là nghĩ lại lại muốn, có lẽ thỉnh thoảng lúc riêng tư anh chính là như thế, chỉ là do vấn đề thị giác, đại đa số người đến chỉ có thể nhìn thấy một mặt anh thân sĩ có phong độ thôi.

Ông Tô không thấy Tô Tử Duyệt ở trong đại sảnh, vì vậy đi ra ngoài đại sảnh, bên này cũng không có người, ông lại tiến về phía trước, dưới gốc cây có một đôi đang đứng. Ông Tô dừng bước, đứng ở đó nhìn một lúc, lúc này mới nhìn Hướng Huy, “Trở về.”

Hướng Huy cũng liếc mắt nhìn bên kia rồi đi theo Tô lão rời đi.

Một vị bạn học cũ của ông Tô cũng tham dự bữa tiệc lần này, chỉ là ông Tô nhắc tới Tô Tử Duyệt thì đối phương bày tỏ đã nhiều năm không gặp cô cháu gái này của ông, lúc này ông Tô mới muốn mang Tô Tử Duyệt tới gặp mặt bạn học cũ, nhưng không tìm được người.

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Lục: ý niệm ngu ngốc nhất của ngươi là gì?

Tô TỬ Duyệt: người cả đời chỉ yêu một người. . . . . .

Lục Lục: tại sao cái ý niệm này lại rất ngu ngốc.

Tô Tử Duyệt: có điều này ngươi không biết, kể từ khi tác giả không tin liền trở thành ngu ngốc…

Lục Lục: thế nào nghe mà muốn ói …

Giang Dực: rốt cuộc biết được bà xã ta bị người nào dạy hư rồi…

Chương 30

Trên một con đường nhỏ khác, Hạ Ngữ Đình đứng ở đó, cách đó không xa, cũng nhìn thấy một đôi này, ánh sáng có chút tối, nhưng cô vẫn thấy một đôi này rất rõ ràng, thậm chí còn nhìn thấy bọn họ đang cười, lần đầu tiên trong đời, cô có chút tự trách mình, thị lực tốt như vậy làm cái gì?

Tô Tử Duyệt và Giang Dực?

Hạ Ngữ Đình nhẹ nhàng thở ra một hơi, Tô Tử Duyệt, cô cũng đáng có nụ cười vui vẻ vậy sao? Làm sao cô có thể xứng đáng để Giang Dực bên cô?

Giang Dực từ hiện trường bữa tiệc rời đi, mới vừa ngồi vào xe của mình, đã có người gõ cửa sổ xe, anh hạ cửa sổ xe xuống, liền nhìn thấy Dương Tử Hân đang đứng ở bên ngoài. Dương Tử Hân cười với anh đặc biệt có thâm ý khác: “Tư vị yêu đương vụng trộm như thế nào?”

Thật tâm Giang Dực đối với cô em gái này là bất đắc dĩ: “Cũng không tệ lắm”

Bộ dáng anh không che dấu chút nào khiến Dương Tử Hân hơi thất vọng: “Được rồi, tiếp tục cố gắng!”

Anh lắc đầu một cái, nghĩ tới cũng không biết bọn họ thấy được bao nhiêu, vậy hẳn là cũng không nhìn thấy cái gì, đại khái chính là nhìn thấy anh và Tô Tử Duyệt cùng đi ra ngoài, cô em gái này của anh còn không có yêu thích việc tìm tòi nghiên cứu người khác. Khi anh chuẩn bị kéo cửa sổ xe lên thì Dương Tử Hân lập tức đưa tay cản trở, ánh mắt của anh khẽ nhìn lên, nhìn về phía vẻ mặt Dương Tử Hân trở nên nghiêm túc.

“Anh”. Dương Tử Hân nhẹ nhàng thở ra một hơi, “Có phải là cô ấy hay không?”

“Hả?”

“Em phát hiện em thật sự rất thích cô ấy, sợ bỏ ra tình cảm sau sẽ thành công dã tràng.”

Một tay anh nâng cằm lên hình như suy nghĩ một chút: ” Tỷ lệ này hẳn là rất nhỏ.”

Đã biết ý tưởng trong lòng anh, lúc này Dương Tử Hân mới sáng sủa cười một tiếng: “Anh, cái này rất tốt, em thật thích, ít nhất tốt hơn so với bạn gái trước của anh.”

Vẻ mặt anh dừng lại, Dương Tử Hân cũng biết mình nói sai, thật không biết bắt đầu từ lúc nào, không thể nói về cô gái kia trước mặt người khác

Giang Dực gật đầu một cái, lúc này mới lái xe rời đi.

Nhưng Dương Tử Hân vẫn đứng tại chỗ, nhìn xe của anh rời đi, không có cách nào che giấu chua xót trên gương mặt. Lăng Diệc Cảnh ngồi ở trong xe thấy vợ của mình vẫn không đi tới, nhấn kèn hai tiếng nhưng vẫn không có phản ứng, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận từ trên xe bước xuống, đi tới bên cạnh Dương Tử Hân: “Đây là thế nào? Bị anh của em dạy dỗ sao?”

Cô lắc đầu một cái: “Chỉ là nghĩ đến một chút chuyện không vui.”

“Nếu là chuyện không vui, vậy cũng đừng suy nghĩ.”

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, chỉ là có chút chuyện không nói ra không thoải mái trong lòng: “Có lúc cảm thấy rất hổ thẹn với anh hai, trước kia anh ấy có người bạn gái, rất đẹp, rất có cá tính, đại


Polaroid