Duck hunt
Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau

Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326053

Bình chọn: 7.5.00/10/605 lượt.

i!” Cô nhàn nhạt nói xong, cũng không quản anh có phản ứng gì, trực tiếp xoay người rời đi.

Dĩ nhiên cô nói thế chỉ là lấy cớ, cô hoàn toàn không thể tưởng tượng ra tâm tình của mình khi ăn cơm cùng với anh, vậy chỉ có thể dối trá càng thêm dối trá, bởi vì cô hoàn toàn không muốn ăn. Ở trong mắt cô, sau khi chia tay người yêu, không cần làm kẻ thù nhưng nhất định không có cách nào làm bạn.

Phương Văn Thành nhìn bóng lưng của cô, xúc động muốn đuổi theo dần dần tiêu tan. Mới vừa rồi cô nói mấy câu ngắn ngủn, thế nhưng giọng nói không có bất kỳ biến hóa nào, đều là thản nhiên nhàn nhạt, cũng không lộ ra mấy phần cảm xúc. Anh muốn hỏi hiện tại cô sống có tốt không, muốn biết cuộc sống bây giờ của cô, rồi lại biết, mình không có tư cách hỏi tới.

Hình như ngay cả tư cách quan tâm đến cô, anh cũng không có.

*******

Tâm tình Tô Tử Duyệt cũng không bị ảnh hưởng bởi Phương Văn Thành, đối với cô mà nói, trong sinh mệnh của cô, từ lâu Phương Văn Thành đã không còn là ai nữa rồi, vì vậy anh cũng không có tư cách làm cô thay đổi cái gì. Thật sự cô không nghĩ tới sẽ lấy phương thức này gặp lại anh, không gặp mặt thì cô thật sự không biết mình lại có thể bình tĩnh được, cho dù là bây giờ nhớ lại, cô cũng cho là gặp anh thì cô sẽ cố gắng cố ý biểu hiện mình sống rất tốt, dùng cách này biểu đạt cho cảm xúc nào đó của cô, nhưng cô không có, thậm chí cũng không muốn biết anh có còn ở bên Hạ Ngữ Đình nữa hay không.

Từ lâu trước kia cô đã loại bỏ người kia ra khỏi thế giới của mình, vì vậy không cần lãng phí thời gian suy nghĩ về anh làm gì.

Khi cô về đến nhà, ông nội cũng không ở nhà, cô nhìn giờ, lúc này chắc ông còn ở công ty. Sau khi cô về nhà, thím Chu chăm sóc cô trước kia lập tức cười híp mắt tiến lên đón, “Tiểu thư đã về.”

Cô gật đầu cười với Chu tẩu, Chu tẩu rót cho cô ly sữa bò đặt ở trước mặt cô. Thím Chu coi như là người già ở nhà họ Tô, bắt đầu từ lúc Tô Tử Duyệt còn rất nhỏ, thím Chu đã tới nhà họ Tô, nghe nói là chồng và con của thím Chu xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, thím Chu từ đó liền ở lại nhà họ Tô, coi Tô Tử Duyệt như con ruột của mình mà thương yêu, tận tâm tận lực, không có chút hời hợt nào.

“Tình trạng sức khỏe bây giờ của ông nội như thế nào?”

Cô cầm ly sữa tươi, cô thích uống sữa bò tươi, vì vậy quanh năm trong nhà đều chuẩn bị sữa tươi, chính là vì để cô có thể uống được mọi lúc mọi nơi, cái thói quen này vẫn giữ vững đến bây giờ. Cách thức ông nội quản lý cô thuộc về lúc đầu nghiêm nghị, về sau thả lỏng, lúc cô còn rất nhỏ, ông nội quản lý cô rất nghiêm khắc, luôn là không cho phép cái này, không cho phép cái kia, thay đổi thường xuyên, sau đó cô từ từ lớn lên, ông lại không để ý tới chuyện của cô nữa, mặc cho cô phát triển. Cô đoán, có lẽ là ông nghĩ là đã quản lý cô trở nên rất nghe lời, vì vậy tin tưởng cô sẽ không làm chuyện gì khác người, nên không tiếp tục hao tổn tinh thần với cô nữa.

Chân mày thím Chu thắt lại, thở dài, “Trong khoảng thời gian này lão gia không tốt lắm.”

Tô Tử Duyệt lập tức khẩn trương, ” Thân thể ông nội…”

Thím Chu lắc đầu một cái, sợ Tô Tử Duyệt suy nghĩ lệch lạc, “Không phải, là công ty có chuyện gì đó khiến lão gia phiền lòng, thời gian lão gia về nhà càng ngày càng muộn, tiếp tục thế này, thân thể của ông ấy chịu thế nào được. . . . . .”

Tô Tử Duyệt uống một hớp sữa tươi, tâm tình bỗng nhiên dừng lại. Đối với chuyện của công ty cô cũng có nghe thấy một chút, mấy năm gần đây hình như công ty xuống dốc rồi, tác phong hồi trẻ ông nội mạnh mẽ vang dội đắc tội không ít người, hiện tại tình trạng gần đây của nhà họ Tô đã không giống ngày xưa nữa rồi, những người đó cũng mượn cơ hội này bỏ đá xuống giếng, khiến công ty liên tiếp gặp nạn. Có lẽ công ty thật sự gặp không ít chuyện rồi, nếu không ông cũng sẽ không lo âu và mệt mỏi như thế.

Công ty rơi vào hoàn cảnh khó khăn, thật ra thì cũng không phải là không có đường giải quyết, phương thức đơn giản nhất, liên hôn thương mại, chỉ là cô là con gái duy nhất của nhà họ Tô. Thật ra thì cô cũng không ngại làm con cờ để đổi lấy khả năng sống sót cho công ty, đời người, coi như đối tượng kết hôn là người mà mình tự do yêu đương, cũng không nhất định sẽ hạnh phúc, đã như vậy, lựa chọn kết thân cũng không có gì không tốt. Chỉ là ông nội chưa bao giờ có ý nghĩ này, thậm chí cũng không đưa cô đến bất kỳ bữa tiệc rượu nào, mọi người chỉ biết ông Tô có một cô cháu gái, nhưng cũng không biết diện mạo như thế nào.

Cô hiểu, ông nội không muốn lấy hạnh phúc của cô ra làm tiền đặt cược, kể cả công ty thật sự gặp phải chuyện không may, ông tình nguyện nhìn công ty lâm vào khủng hoảng cũng sẽ không hy sinh hôn nhân của cô.

Ông từng nói – Tiểu Duyệt, con là tài sản quý giá nhất đời này của ông.

Từ rất lâu trước kia, ông nội đã sắp xếp xong xuôi hết mọi thứ cho cô, giữ lại một khoản tiền cho cô, để cả đời này cô không phải lo đến chuyện cơm ăn áo mặc, dù công ty xảy ra sự cố cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến cô, ông đã sắp xếp xong từ lâu. Ông nội từng nói, cô hạnh phúc, chính là chuyện vui vẻ nhất của ông.

Trong lòng cô rất rõ ràng,