Pair of Vintage Old School Fru
Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau

Nếu ta ngoảnh lại nhìn nhau

Tác giả: Lục Xu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325433

Bình chọn: 8.5.00/10/543 lượt.

cho người ta cảm giác, cô giống như hoa cúc, nhưng đó chỉ là khí chất của cô mà thôi, khi người ta đến gần một bước mới phát hiện cô không phải vậy, mà là một đóa mẫu đơn xinh đẹp, quyến rũ hồn người.

Khi cô trở nên chủ động, hoàn toàn không giống cô của ngày thường, cho dù giờ phút này không chút ôn hòa. Hơn nữa dáng vẻ mời mọc của cô không chút ngượng ngùng không chút làm người ta liên tưởng đến phương diện dơ bẩn, mà tự nhiên như vậy

Cô mặc thiếu vải, vì thế khi dùng chân ôm lấy quần áo trên người anh, chân không ngừng ma sát vị trí phần eo trở xuống của anh. Động tác của cô không vội vàng, lại giống như liên tục thêm củi vào ngọn lửa trong lòng anh, ngọn lửa vốn nhỏ nhỏ, nhưng bị cô khiêu khích cũng trở nên bốc cháy

Mà cô cũng rất hài lòng, mình mang đến cảnh tượng này, hưởng thụ tư vị tuyệt vời kết hợp thân thể chặt chẽ giữa 2 người. Động tác của anh rất nhẹ, không làm cô thấy khó chịu, loại cảm giác triền miên mãnh liệt này, khiến cô hơi mơ hồ nhìn về phía người đàn ông trên người mình, có phải anh là chỗ dựa duy nhất để cô nương tựa suốt cuộc đời này không?.

Loại cảm giác chặt chẽ này, khiến cô nảy sinh ảo giác, bọn họ chính là một thể, sự cô đơn trong lòng cô dường như cũng vì anh mà được lấp đầy

Tô Tử Duyệt và Diêm Đình Đào quen biết cũng không phải chuyện thần bí gì, thậm chí không có nhiều sắc màu đồng thoại. Cô dùng rất nhiều tên, khi vẽ tranh bằng tay thì dùng tên này, vẽ tranh truyền thống để bán thì dùng tên khác. Hoặc vẽ tranh minh họa cho các tạp chí thì dùng tên khác. Có người vẽ để kiếm tiền, có người học vẽ tranh không phải vì mục đích kiếm tiền, cho nên có vài họa sĩ ghét cô, cô cũng không để ý.

Từ từ những bức tranh của cô cũng khá hơn, dĩ nhiên cũng có người ra giá để mua, có đôi khi được mấy trăm đồng, cũng có khi được mấy nghìn, từ từ cũng có chút tên tuổi

Hai chữ họa sĩ đối với cô mà nói có phần thiêng liêng, cô không muốn người khác gọi mình như vậy, nhưng số lần giải thích càng nhiều, cô càng có khuynh hướng muốn mọi người gọi cô là họa tay, từ đầu đến cuối, họ không gọi như thế, cô không sửa nữa, nếu như chữa quá đáng, ở trong mắt người khác không phải là khiêm tốn mà là dối trá

Diêm Đình Đào muốn mua tất cả bức họa của cô, ra giá rất cao, vì thế chuyện này dẫn tới cô chú ý. Sau đó bên phòng đấu giá thông báo, đối phương muốn gặp cô, cô không thích người khác dùng cách này để gặp mặt cô, cho dù bên phòng đấu giá đã từng khéo léo ám chỉ với cô, nếu như dùng hình tượng họa sĩ xinh đẹp để tuyên truyền, những bức tranh của cô nhất định bán rất chạy, nhưng cô chỉ cười cười cho có lệ, bỏ qua gợi ý như thế này

Diêm Đình Đào cũng thật kiên nhẫn, thậm chí ra giá cao để mua gần 10 bức tranh của cô, vì thế cô không thể không hiện thân, dù là chỉ vì cảm ơn. Nhờ phúc của anh ta, những bức tranh của cô được bán rất tốt, hơn nữa giá cũng có xu hướng tăng lên. Cô cảm thấy mình nhất định là phần tử biến chất của giới nghệ thuật, cô cho rằng giá trị của một bức họa, không phụ thuộc ở chỗ người mua với giá cao hay giá thấp, mà có người bằng lòng muốn mua nó hay không, nếu có người mua thì đó là một tác phẩm nghệ thuật.

Không có người mua, trưng bày ở trong nhà cũng chỉ là một mớ giấy lộn mà thôi. Thế là cô muốn gặp người đã mua tranh của mình, cũng như xem những bức tranh ấy như tác phẩm nghệ thuật.

Lần đầu tiên gặp mặt, ở xa xa có một người lớn hơn đang thưởng thức diện mạo của cô. Dường như anh không thể nào lý giải được, vì sao cô lại vẽ ra được những bức tranh như vậy. Sau lần đầu tiên gặp nhau, anh nhiều lần mời cô đi ăn cơm, anh mời cô 5 lần, cô đồng ý khoảng 1 lần, mà anh cũng không để bụng, dần dà anh tựa hồ cũng hiểu tâm sự của cô, thẳng thắn mở lòng, anh cực kì thưởng thức cô.

Tiếp đó, Diêm Đình Đào làm mai cho cô và Giang Dực

Tô Tử Duyệt mơ hồ hiểu được vì sao anh lại tác hợp cho cô và Giang Dực, bởi vì trong nhóm bạn của họ, Giang Dực nhìn qua không phải là người thích vui đùa tình cảm, thỉnh thoảng anh cũng có bạn gái, sẽ không đi một mình, ngược lại đối với bạn gái hết sức tôn trọng. trong mắt không có nửa phần khinh thường, lúc đó cô đã nghĩ Giang Dực là một người đàn ông tốt.

Khi Diêm Đình Đào cố ý dọa cô có rắn, cô quả thực bị hù dọa, thật ra cô rất ít khi bị dọa, sợ hãi của cô cơ hồ bị giấu sâu trong nội tâm, chỉ cần những trò hù dọa như thế không diễn ra trước mặt cô, thì cô vẫn có thể tỏ ra thản nhiên như vẻ bề ngoài. Tiếc là, ngày hôm đó đã phá vỡ hình tượng bình tĩnh và lạnh nhạt của cô.

Nhất là tay cô nắm lấy tay của Giang Dực, khi nhớ lại cô cũng không cảm thấy xấu hổ, vì mình đã hành động như vậy. Sau đó Giang Dực đưa cô về nhà, cô vẫn chưa nói rõ địa chỉ thật của mình, không phải vì sợ người khác quấy rầy, thói quen không cho phép, không muốn nói cho người khác biết chỗ ở thật sự của mình

Sau hôm ấy, thái độ của Giang Dực đối với cô cũng không có thay đổi gì, hình như anh không có hứng thú với cô, nhưng mà vài lần Diêm Đình Đào mời cô, đều do Giang Dực đưa cô về, hơn nữa anh cũng không từ chối

Bọn họ lại gặp nhau lần nữa ở Li Giang

Cô khô