
ới tắt vi tính và đi ra khỏi thư phòng
Khi đi đến phòng khách, bước chân của cô dừng lại. Giang Dực đang nửa nằm trên sofa, hình như ngủ thiếp đi. Làm khuôn mặt của anh lộ vẻ nhu thuận. Kì thực, thường ngày anh cũng không lộ ra vẻ lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng thời thời khắc khắc luôn mang theo cảm giác xa cách khó mà tới gần, cho dù là khi anh ấy cười với bạn.Giờ phút này, ngược lại anh rất nhu thuận và dễ gần hơn,
Tô Tử Duyệt chỉ nhìn anh như vậy, không nghĩ muốn phá vỡ hình ảnh đó, cô nghĩ nếu như có một ngày bọn họ rời xa nhau, cô nhất định sẽ vẽ anh, sau đó đem bức tranh đặt ở một nơi chỉ có cô mới tìm được, khi cô nhớ đến anh, sẽ mang bức tranh ra ngắm.
Nghĩ đến chuyện sau này mình sẽ làm, cô lại khe khẽ nở nụ cười. Cô cười rất nhẹ, nhưng lại phát ra tiếng động nhỏ trong đêm yên tĩnh, làm cho Giang Dưc mở mắt ra, cũng nhìn về phía cô, vừa khéo nhìn thấy nụ cười nhạt nơi khóe miệng của Tô Tử Duyệt
Anh theo bản năng nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay: “Xong việc chưa?”
Cô gật đầu: “Xong rồi, sắp tới cũng không có việc gì bận, nên quyết định nghỉ ngơi cho tốt”
Ánh mắt anh tối sầm lại, cô cho rằng anh sẽ thức đêm nói chuyện với cô, nên anh còn chưa nói gì thì cô đã chủ động mở miệng nói cô đã sắp xếp sau này sẽ không thức đêm, và trong khoảng thời gian ngắn sẽ không vẽ tranh nữa. Người thông minh vui vẻ lý giải như thế nhưng vẫn làm cho anh không thoải mái, cho dù anh ghét nhất bị phụ nữ cố tình gây sự.
Mặc dù anh muốn đứa con này, nhưng cũng không lo lắng và cấm đoán quá đáng. Trong công ty bạn anh, có nhiều nữ viên chức có thai, nhưng vẫn tăng ca làm việc như thường, sau khi sinh đứa bé cũng khỏe mạnh, bụ bẫm, vì thế trong phương diện này anh cũng không yêu cầu quá cao, anh cũng từng tìm hiểu, bức xạ của máy vi tính không làm tổn hại đáng kể đến phụ nữ có thai.
“Chúng ta nói chuyện đi” Giọng nói của anh mệt mỏi nhàn nhạt
Tô Tử Duyệt hơi sửng sờ, nhưng vẫn đi về phía anh: “Nói chuyện gì?”
“Gần đây em không có việc gì bận phải không?” Anh cũng cảm thấy đề tài này hơi nặng nề:
“Nếu không bận, vậy chủ nhật tới, theo anh về gặp mặt bố mẹ anh”
Cô nhìn anh, trên mặt cũng vì lời nói của anh mà kinh ngạc hay vui mừng. Anh muốn kết hôn với cô sao?.
Anh cũng nhìn cô, anh tựa hồ đã nhận ra vấn đề giữa bọn họ, dường như cô cố gắng thuận theo anh, nhưng biểu hiện như vậy thật nhu thuận quá mức, tựa như từ đầu đến cuối anh không cách nào tiếp xúc với con người thật của cô. Cách thức cô đối xử với người khác, là từ ở sâu trong nội tâm không có cảm giác an toàn, anh không định cùng cô tương kính như tân* vì thế anh muốn cho cô cảm giác an toàn. Đại đa số phụ nữ đều theo đuổi hôn nhân, nhưng chuyện này đối với anh mà nói, không hẳn là không thể chịu được.
Cô nhàn nhạt cười: “Em chưa từng nghĩ tới chuyện này, chuyện này cũng quá bất ngờ rồi”
“Bây giờ em có thể suy nghĩ rồi”
Hình như anh nhất định phải bắt cô cho anh một đáp án chính xác: “Cho em thời gian 2 tháng, có thể chứ?”
Mặc dù anh không hiểu, nhưng vẫn gật đầu, sau khi cô nhìn thấy anh gật đầu, như trút được gánh nặng, thở ra một hơi. Tuy rằng anh nói như vậy cô nên cảm thấy vui vẻ, người đàn ông như anh, quyết định như vậy, bởi vì tính cách của anh cho phép, không phải vì Tô Tử Duyệt cô.
Tuy là anh đã đồng ý, nhưng tại sao sắc mặt lại kém như vậy?. Cô cảm thấy việc này rõ ràng mình cũng có trách nhiệm. vì vậy cô càng tới gần anh, một chân quỳ trên sofa, hai tay ôm lấy cổ anh, cúi đầu hôn lên trán anh một cái, thậm chí có cảm giác an ủi
Giang Dực đỡ lấy eo cô, khi môi cô rời khỏi trán của anh, anh chủ động hôn lên môi cô, cánh môi quấn quýt, động tác không nặng không nhẹ, cảm giác ái muội lưu chuyển nhàn nhạt trong không khí.
Cô rất ít khi chủ động, vì thế một chút chủ động cũng có thể trêu chọc đốt cháy ngọn lửa sâu trong nội tâm của anh. Anh ôm lấy cô mà hai tay của cô ôm chặt lấy cổ anh, cho dù trong giờ phút này ánh vắt của cô vẫn trong vắt như bầu trời đêm. Có người từng đánh giá ánh mắt của cô, hai mắt cô phân chia thành 2 cực rõ rệt, hoặc sẽ hờ hững, lạnh lùng, hoặc sẽ linh động như vũng nước sâu, bây giờ ánh mắt ấy đen tuyền ẩn chứa hình ảnh của anh
Lúc anh đặt cô trên giường, chuẩn bị làm bước tiếp theo, lại đột nhiên ngừng lại, anh vẫn đang nhìn cô, thậm chí tư thế của bọn họ cực kì không rõ ràng, nửa người của anh nằm trên người cô, nhưng không có bất kì động tác nào khác, phảng phất như động tác sẽ lập tức bị gián đoán. Cô rõ ràng có thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, không có tiếc nuối quá lớn, ngay cả trong mắt cũng không có ảm đạm, cô nghĩ đây là một người đàn ông có lực tự chủ không tệ.
Vì thế 2 tay cô ôm lấy cổ anh chẳng những không lỏng lẻo, ngược lại càng ôm chặt hơn, cô cười, tiến đến bên lỗ tai anh:
“Không có vấn đề gì, ừm, nhẹ một chút”
Lời mời vô cùng lộ liễu, thần sắc trong mắt anh rốt cuộc cũng xảy ra biến hóa, nhưng vẫn không có động tác tiếp theo, dường như là đang cân nhắc, mà cô đã chủ động hôn nhẹ lên môi anh.
Giang Dực phải thừa nhận, cô gái này thật vô cùng kì diệu. Bình thường cô tạo