Nếu ốc sên có tình yêu

Nếu ốc sên có tình yêu

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327001

Bình chọn: 7.5.00/10/700 lượt.

ại đến bản nhạc khác.

Từ bài ‘Hồi ức màu hồng’ đến bài ‘Tối huyền dân tộc phong’, sau đó là bài ‘Trận tuyết đầu tiên của năm 2002’.

Khi Đao Lang hát đến câu ‘như con bướm bay đi bay lại’, Hứa Hủ bỗng có cảm giác, Quý Bạch càng ôm chặt eo cô, hơi thở nóng hổi của anh như có như không thổi vào mái tóc ngắn trên đầu cô.



“Trời mưa!”

“Lại mưa rồi! Về nhà thôi!” m nhạc đột nhiên tắt hẳn, những đôi khiêu vũ trên quảng trường chạy toán loạn. Quý Bạch từ từ buông người Hứa Hủ, bốn mắt nhìn nhau.

Nước mưa rơi lộp độp bên chân họ, đồng thời rơi xuống đầu họ.

“Sếp! Chúng tôi ở đây!” Giọng nói oang oang của Đại Hồ từ phía sau truyền tới: “Mau lên xe đi, nghe nói lát nữa có mưa bão lớn.”

Mưa trở nên nặng hạt trong chớp mắt.

Quý Bạch liếc Hứa Hủ: “Chúng ta lên xe đi đã.”

Thì ra Tô Mục quay về lấy ô tô, đưa mọi người đi hóng gió dọc bờ sông, vô tình gặp Quý Bạch và Hứa Hủ.

Đoàn người quay về khách sạn, Quý Bạch đứng ở cửa chào tạm biệt mọi người. Mấy người cảnh sát trẻ vây quanh anh, bày tỏ sự kính nể trước khi chia tay. Hứa Hủ đi đến cửa phòng mình, nhìn anh qua đám đông. Quý Bạch lập tức phát giác, nhướng mày nhìn cô, ánh mắt anh vừa trầm tĩnh vừa sâu thẳm.

Sau khi tắm xong, Hứa Hủ khoanh chân ngồi trên giường, ngắm cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ.

Vừa rồi, khi khiêu vũ đến giây phút cuối cùng, cô có cảm giác Quý Bạch cúi xuống, đồng thời có một thứ chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô. Không biết đó là Quý Bạch hôn lên tóc cô, hay là giọt mưa đầu tiên rơi xuống?

Nghĩ đến đây, tim cô lại đập thình thịch. Hứa Hủ đứng dậy mở cửa sổ, nước mưa lập tức bay vào, rơi xuống đỉnh đầu cô.

Không biết thể nghiệm bao lâu, đến khi mái tóc ướt một nửa, Hứa Hủ mới rụt đầu về. Cô chống tay lên cằm, miệng mỉm cười.

Chán thật, cô không có kinh nghiệm nên không thể nào phân biệt.

Chương 35

Khu vực biên giới Trung Quốc và Miến Điện.

Nước sông Mê Kông chảy xiết, rừng cây một màu xanh lục thấp thoáng hai bên bờ.

Trên con đường quốc lộ ở lưng chừng núi, một chiếc xe Jeep quân dụng phanh gấp, nhiều binh sĩ lăm lăm tay súng nhảy xuống xe lao vào khu rừng. Một lúc sau, bọn họ đã bao vây khu vực sườn núi.

Cành lá lay động, một người phụ nữ hai tay ôm đầu, thất thểu từ trong rừng cây đi ra. Nhiều ngày trốn chui trốn lủi khiến áo sơ mi của ả rách tả tơi, mặt mũi nhợt nhạt. Một người lính túm đuôi tóc dài của ả, một người lính khác thúc mũi súng vào thắt lưng ả. Người phụ nữ kêu một tiếng, khuỵu đầu gối xuống đất.

“Thông báo với cảnh sát Trung Quốc.” Một sĩ quan nói tiếng Miến Điện: “Đã bắt được ‘anh Lỗ’, mời bọn họ…”

“Pằng”. Một tiếng nổ nhẹ nhưng rõ ràng vang lên.

Câu nói của viên sĩ quan dừng lại ở đó, đầu lông mày đen nhánh của anh ta xuất hiện lỗ nhỏ, máu từ đó tuôn ra, vẻ mặt anh ta cứng đờ. Đám binh lính ở xung quanh kinh hoàng nhìn người sĩ quan đổ xuống đất.

“Có mai phục, cẩn thận!” Các binh sĩ hoảng hốt hét lên.

Đáp lời bọn họ là tiếng súng máy bắn quét từ bên ngoài khu rừng. Chỉ vài phút sau, đất đá lá cây ở trong rừng bay ngợp trời, đám binh lính bị bắn nát bét người, nằm la liệt trên mặt đất.

‘Anh Lỗ’ nằm rạp dưới đất, thân thể của ả rung lên bần bật trong tiếng súng. Cho đến khi khu rừng khôi phục không khí yên tĩnh, ả mới ngẩng đầu. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, ở bên ngoài bìa rừng có mấy chiếc xe Jeep đỗ bên lề đường. Vài người đàn ông vác súng đứng trên đầu xe, miệng nở nụ cười lãnh đạm. Trong khi đó, một chiếc xe đang từ từ mở cửa cho ‘anh Lỗ’.

‘Anh Lỗ’ từ mặt đất đứng dậy, khóe miệng ả ẩn hiện nụ cười.

***

Đoàn xe vũ trang phóng nhanh trên con đường rừng. Lá cờ của quân độc lập Kachin thuộc miền bắc Miến Điện cắm trên đầu xe bay phần phật trong gió.

‘Anh Lỗ’ quỳ trong một chiếc xe đi giữa đoàn, cúi đầu hôn lên giày của một người đàn ông.

Người đàn ông vô cùng cao lớn, hắn mặc bộ quân phục rằn ri màu xám. Trên gương mặt rám nắng là đôi mắt diều hâu hung dữ và vết sẹo hồng hồng. Hắn kéo ‘anh Lỗ’ ngồi dậy, ôm vào lòng. Hắn nhìn ả chăm chú, nói bằng tiếng Miến Điện: “Em là người đàn bà của tôi, không ai được phép giết em.”

‘Anh Lỗ’ gật đầu, ả trả lời bằng thứ tiếng Miến Điện ngọng nghịu: “Em sẽ giúp anh bán nhiều hàng sang Đông Nam Á, càng kiếm nhiều tiền hơn.”

Nói dứt lời, hai người hôn nhau ngấu nghiến.

***

Thành phố Lâm cách đó vài nghìn cây số chìm trong ánh nắng chan hòa, cơn gió đầu mùa hè mát rượi. Nơi này và vùng nhiệt đới có thời tiết nóng bức là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Vừa về đến nội thành, Quý Bạch liền nhận được điện thoại của Cục trưởng, bảo anh cùng đi Công an tỉnh, tham gia cuộc họp công tác của giám đốc Công an tỉnh.

Trong cuộc họp, Quý Bạch báo cáo thành quả của hành động vây bắt vừa qua. Phó giám đốc phụ trách đối ngoại lên tiếng: “Theo một

Sau khi kết thúc cuộc họp, phó giám đốc Lưu Dĩnh nói với Cục trưởng: “Bạn học, mời anh và Tiểu Quý đến văn phòng tôi nói chuyện.”

Thưởng thức chén trà xanh mà Lưu Dĩnh cất kỹ, Cục trưởng cười híp mắt quay sang Quý Bạch: “Nói cho cậu biết, uống trà của cô ấy không phải dễ đâu. Cô ấy khách sáo như vậy, làm tôi rất khó xử.”

Lưu Dĩnh cười


Lamborghini Huracán LP 610-4 t