Disneyland 1972 Love the old s
Nếu ốc sên có tình yêu

Nếu ốc sên có tình yêu

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324912

Bình chọn: 7.00/10/491 lượt.

chỉ có tiếng thở truyền tới.“Chào anh, Quý đội.” Hứa Hủ lập tức báo cáo: “Em vừa gửi báo cáo vào email của anh, anh hãy kiểm tra xem nhận được chưa. Báo cáo gồm bốn phần, ngoài ra còn đính kèm mười bảy tài liệu phụ có liên quan…”“Hứa Hủ!” Quý Bạch cắt ngang lời cô.Hứa Hủ lập tức dừng lại, chờ đợi chỉ thị.“Bốn giờ sáng gọi điện thoại đánh thức cấp trên, báo cáo một vấn đề vô thưởng vô phạt, em không muốn tiếp tục ở lại đội hình cảnh nữa hay sao?”Lúc này, Hứa Hủ mới chú ý thời gian trên màn hình vi tính: 4 giờ 7 phút.Hứa Hủ trầm mặc vài giây mới mở miệng: “Xin lỗi, em không chú ý thời gian. Hơn nữa, tối qua anh yêu cầu gửi báo cáo cho anh trước 6 giờ sáng. Bây giờ chưa đến 6 giờ sáng.”Không đợi Quý Bạch lên tiếng, Hứa Hủ bắt đầu báo cáo. Đầu kia điện thoại liên tục vang lên tiếng động, tiếng mở cửa sổ, tiếng vòi nước chảy, còn có cả tiếng cái thìa inox chạm vào thành cốc lách cách.Hứa Hủ đột nhiên nhớ ra, tối qua khi nói chuyện điện thoại, có người kêu anh uống rượu. Lúc đó đã là mười hai giờ đêm.Vì vậy anh vừa đi ngủ đã bị cô gọi điện thoại đánh thức?“Ngây ra đó làm gì?” Quý Bạch nhạy bén phát giác Hứa Hủ đang thất thần.Hứa Hủ tiếp tục báo cáo.m thanh tạp loạn ở đầu bên kia biến mất, chỉ còn lại hơi thở dài của Quý Bạch, chắc anh đang hút thuốc. Hứa Hủ trùm chăn cầm máy di động ngồi trước màn hình vi tính. Không khí vừa lạnh vừa yên tĩnh, chỉ có thanh âm của cô, thỉnh thoảng có tiếng ‘ờ’ trầm thấp và thờ ơ của anh.Trong đầu Hứa Hủ đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, Quý Bạch lúc này cũng quấn chăn ngồi trên giường, nghe điện thoại của cô. Cảnh tượng này khiến Hứa Hủ thấy hơi kỳ quái. Cô không biết một người đàn ông cao lớn nghiêm khắc ngồi trùm chăn trên giường sẽ là bộ dạng như thế nào.Trong hình ảnh đó, gương mặt của người đàn ông mơ hồ. Thật ra, Hứa Hủ đã nhìn thấy ảnh Quý Bạch trong hồ sơ của đội, cô nhớ ngũ quan của anh rất cân đối nhưng cụ thể như thế nào, cô không hề lưu ý. Ngược lại, mấy tấm ảnh tội phạm truy nã, Hứa Hủ bỏ nhiều thời gian nghiên cứu đặc trưng tướng mạo, đến mức cô có thể phác họa bất cứ lúc nào.Trên thực tế, Quý Bạch đúng là quấn chăn kín mít như con gấu lớn. Thời tiết Bắc Kinh đầu xuân vẫn còn rất lạnh, đặc biệt là trước và sau khi mặt trời mọc, lạnh thấu xương. Hơn nữa anh mới chợp mắt lúc 3 giờ sáng, uống một bụng rượu, đầu đau như búa bổ.Hứa Hủ báo cáo rất nhập tâm, nhưng Quý Bạch không lọt vào đầu một chữ, anh cũng không có ý định kiểm tra bản báo cáo của cô.Quý Bạch đã xem qua báo cáo trước đó của Hứa Hủ, bản báo cáo không chỉ làm rất tốt mà còn vượt qua yêu cầu của anh. Đối với cấp dưới vừa thông minh và có kỷ luật như Hứa Hủ, anh đương nhiên không lãng phí tinh lực vào việc đọc những bản báo cáo không quan trọng.Tuy nhiên, điều này Hứa Hủ không cần biết, vì cô vẫn cần sự rèn luyện.Ngoài trời tối om. Quý Bạch châm một điếu thuốc, gật gà gật gù nghe Hứa Hủ báo cáo. Thỉnh thoảng anh phụ họa một tiếng, báo hiệu sự tồn tại của anh. Xung quanh rất yên tĩnh, Quý Bạch đột nhiên phát hiện, thanh âm của Hứa Hủ không giống người bình thường. Cô rõ ràng có một giọng nói yếu ớt dịu dàng, nhưng cô lại dùng ngữ điệu trầm thấp, nghe rất êm tai. Anh càng nghe càng buồn ngủ… Oái, thuốc lá cháy vào tay rồi! Quý Bạch bừng tỉnh, anh cất giọng biếng nhác với Hứa Hủ: “Ờ, phần này em phân tích rất chặt chẽ.”***Ngày hôm sau, Hứa Hủ đi làm với cặp mắt ‘gấu trúc’.Bởi vì cô có nước da trắng, gương mặt nhỏ nên hai quầng thâm hiện rất rõ. Vừa vào văn phòng, cô liền cảm thấy có mấy người nhìn cô chăm chú. Hứa Hủ bình thản ngồi xuống bàn làm việc. Cô bất chợt bắt gặp lá cờ thi đua và một bó hoa hồng trắng ở trên mặt bàn.Trên lá cờ viết: Dám làm việc nghĩa, rạng danh phụ nữ.Bên dưới đề tên: Diệp Tử Tịch.Thì ra người phụ nữ cô cứu ngày hôm qua tên là Diệp Tử Tịch. Hứa Hủ thấy cái tên này quen quen, hình như cô đã nghe qua trên tin tức.Thảo nào chị ta nhanh chóng tìm đến cô, còn tặng cả cờ thi đua.Tiếng vỗ tay đôm đốp nổi lên. Hứa Hủ ngẩng đầu, mới phát hiện tất cả mọi người đều đứng dậy, tươi cười với cô và hoan hô nhiệt liệt.“Kính lễ!” Một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi là cảnh sát Ngô nghiêm giọng. Mọi người đều giơ tay phải lên trước trán, bày tỏ sự kính trọng với Hứa Hủ.Hứa Hủ lập tức giơ tay hành lễ. Trước vô số ánh mắt đầy ý cười, hai má cô ửng đỏ.“Hứa Hủ, làm tốt lắm!” Cảnh sát Ngô khen ngợi.“Đừng thấy Hứa Hủ bé người, gặp chuyện lớn rất có tác phong của đại tướng.” Một người lên tiếng.“Hứa Hủ, người em cứu là Diệp Tử Tịch đấy.” Triệu Hàn cười nói: “Chị ta thường trả lời phỏng vấn trên tạp chí.”Hứa Hủ né tránh ánh mắt của mọi người, trả lời thật thà: “Chỉ là hành động cầm máu đơn giản ở cổ tay. Mỗi vị tiền bối có mặt ở đây chắc chắn làm tốt hơn tôi. Tôi chỉ gặp đúng lúc mà thôi.”Mọi người đều cười nói, Hứa Hủ là người mới, không phải ai cũng làm được như vậy.Nhìn gương mặt ôn hòa của mọi người, Hứa Hủ chợt hiểu ra vấn đề. So với công việc của những người cảnh sát hình sự, việc cô làm đúng là không đáng nhắc đến.Mọi người chỉ nhân cơ hội này, giúp cô hòa nhập vào tập thể mà thôi.Trong lòng Hứa Hủ rất