
Hứa Hủ liếc thấy khóe miệng anh cong lên, anh cúi thấp đầu, bờ môi mềm mại một lần nữa chạm nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Giọng nói anh đặc biệt trầm ấm dịu dàng: “Em muốn nhắc tới… chuyện này?”
Hứa Hủ gật đầu, đúng là cảm giác này.
“Cám ơn anh… em lên nhà đây.” Mục đích đã đạt được, Hứa Hủ vô cùng thỏa mãn. Ai ngờ khi cô đẩy người Quý Bạch, anh không những không buông tay, ngược lại còn khóa chặt cô trong lòng.
Thân thể Quý Bạch và Hứa Hủ dính vào nhau. Hai người yên lặng ôm nhau vài giây, Hứa Hủ đột nhiên cảm thấy, gương mặt Quý Bạch hình như di chuyển xuống dưới theo tóc mai bên trán cô.
Xung quanh vô cùng tĩnh mịch, chỉ có hơi thở của hai người quấn quýt hòa quyện. Hứa Hủ thậm chí có cảm nhận sống mũi thẳng của anh chạm vào má cô, ma sát từng chút một xuống dưới. Rõ ràng là xúc cảm rất nhẹ nhàng, nhưng khiến làn da trên toàn thân cô nhạy cảm đến mức căng cứng.
Lúc này, Quý Bạch đã cúi thấp đầu, ngang bằng mặt cô. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô, không xuất hiện ý cười, đôi môi anh nhanh chóng phủ xuống.
Hơi thở mát lạnh mà ấm nóng của người đàn ông bao phủ, anh hôn cô rất mạnh mẽ. Quý Bạch chỉ dừng lại chà sát bờ môi cô một hai giây, sau đó đầu lưỡi của anh kiên định tiến thẳng vào trong. Cảm giác này xa lạ với Hứa Hủ, nhưng khiến cô rất dễ chịu, thậm chí còn rung động và hưng phấn. Cô không biết dùng đầu lưỡi hồi ứng Quý Bạch như thế nào, chỉ có thể đứng thẳng người trong lòng anh, hơi ngẩng mặt để anh tiện giày vò đôi môi cô.
Động tác của Quý Bạch vô cùng mạnh mẽ, anh hơi dùng sức, tựa hồ muốn nghiền nát miệng Hứa Hủ. Dù sao, anh cũng khao khát đôi môi mềm mại này từ lâu, hơn nữa mùi vị của cô quả nhiên trong lành như anh tưởng tượng. Sau một hồi hôn ngấu nghiến, Quý Bạch mới hơi thỏa mãn, rời khỏi đôi môi Hứa Hủ.
Gương mặt hai người cách rất gần, bốn mắt nhìn nhau. Quý Bạch nâng cằm Hứa Hủ, ngón tay mang vết chai thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt ve trên làn da trơn láng của cô.
“Cảm giác thế nào?” Giọng nói Quý Bạch khàn khàn, pha lẫn ý cười nhàn nhạt. Đáy mắt anh phảng phất có sóng nước chuyển động: “Có thích anh hôn em không?”
Hứa Hủ thầm nghĩ: Anh ấy lại chọc ghẹo mình.
Cô gật đầu, đáp trả Quý Bạch: “Cảm giác rất tuyệt… Anh ba!”
Quả nhiên, cô chưa kịp nói hết câu, ý cười trên khóe miệng Quý Bạch càng sâu hơn, anh lại cúi xuống hôn cô nồng nàn lần nữa.
***
Lúc đi vào nhà, đôi môi Hứa Hủ sưng mọng, hai má cô ửng đỏ. Bởi vì Quý Bạch ôm quá chặt, quá dùng sức, khiến áo sơ mi của cô hơi xộc xệch.
Hứa Tuyển tối nay ở nhà một mình, gọi đồ ăn khó nuốt ở bên ngoài. Sau khi giải quyết xong bữa tối, anh lập tức đến thẳng căn hộ của em gái chờ đợi. Chứng kiến bộ dạng em gái, với kinh nghiệm tình trường của Hứa Tuyển, anh lập tức hiểu ra vấn đề. Anh đặc biệt có cảm giác ‘nhà có con gái trưởng thành’, yên tâm sảng khoái. Nhưng anh cũng không hài lòng với người đàn ông hôn em gái đến mức này. Mẹ kiếp, mới xác định quan hệ ngày đầu tiên đã chạm môi? Khí thế mạnh mẽ thật đấy.
Vừa về đến nhà, Hứa Hủ liền đi tắm. Trong lúc tắm, cô còn hát ngân nga, một hiện tượng hiếm thấy. Nghe tiếng hát của em gái, trong lòng Hứa Tuyển như bị móng vuốt gãi nhẹ. Đợi cô tắm xong, ngồi ở ghế sofa sấy tóc, Hứa Tuyển mới cất giọng từ tốn: “Tiến triển nhanh thật đấy. Lúc nào em mới đưa cậu ta về gặp anh?”
Hứa Hủ gật đầu: “Một thời gian nữa, đợi khi em và anh ấy có tiến triển mang tính thực chất, em sẽ dẫn về gặp anh.”
Hứa Tuyển chau mày: “Tiến triển mang tính thực chất là gì?”
Hứa Hủ trả lời: “Tình cảm sâu sắc và ổn định hơn.”
Hứa Tuyển thở phào nhẹ nhõm, bản thân anh cũng hơi buồn cười.
Một lúc sau, hai anh em ngồi ở ban công, ngắm thành phố sáng đèn trong đêm đen.
“Quý Bạch.” Hứa Tuyển nói: “Người Bắc Kinh, hai mươi tám tuổi, gia nhập đội hình cảnh thành phố Lâm bảy năm rưỡi, danh tiếng lẫy lừng, có mối quan hệ rộng rãi trong hệ thống cảnh vụ. Anh không thể điều tra ra, nhưng có thể đoán được thân thế của anh ta. Nói thật, một gia đình có bối cảnh như vậy trong tương lai nhiều khả năng sẽ mang đến áp lực cho em.”
Hứa Hủ trả lời: “Bản thân anh ấy còn cho rằng gia thế không quan trọng, tại sao em phải bận tâm?”
Hứa Tuyển cho rằng câu trả lời của Hứa Hủ theo chủ nghĩa lý tưởng và quá trẻ con. Anh trầm ngâm trong giây lát, mở miệng hỏi: “Em từng nói, em thích hợp với người đàn ông làm kỹ thuật có độ khó thấp. Tuy anh chưa tiếp xúc với Quý Bạch, nhưng anh cũng có thể nhận ra anh ta không đơn giản. Em cảm thấy em thật sự có thể điều khiển anh ta hay không?”
Hứa Hủ im lặng vài giây mới trả lời: “Trước đây, em luôn hy vọng, tình yêu cũng giống công việc, có thể nằm trong tầm kiểm soát của em. Nhưng sau khi thích một người, em mới phát hiện, em không muốn điều khiển anh ấy. Anh ấy biết em đang nghĩ gì. Em có thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với anh ấy, đây mới là điều quan trọng nhất.”
***
Ngày hôm sau đi làm, Quý Bạch đến văn phòng Cục trưởng trước.
“Tôi và Hứa Hủ đã xác định quan hệ.” Anh tuyên bố thẳng: “Tôi đến báo cáo với Cục trưởng một tiếng.”
Cục trưởng nhìn anh, từ tốn mở miệng: “Ở văn phòng nên chú ý hình tượng.”