
Hữu Thiên là người cởi mở, vui tính và rất quan tâm tới Vũ Hân. Hai người vì công việc nên lúc nào cũng dính lấy nhau như sam. Ngoài công việc thì lại bám nhau đi ăn uống, chơi bời. Cả hai như đôi bạn thân, tri kỉ không thể xa vậy.
– Tập trung lại nào.- Anh vỗ vỗ tay.
– Hữu Thiên…- Vũ Hân dài giọng nhưng rồi cô nhớ giờ vẫn là giờ làm việc nên ngồi ngay ngắn lại.- Dạ, thưa sếp.
Hữu Thiên cười bề trên rồi bắt đầu thảo luận về công việc với Vũ Hân. Cả hai người đều là những người nghiêm túc trong công việc. Công ra công, tư ra tư không bao giờ lẫn lộn giữa hai chuyện đó. Vậy nên khi vào làm ở công ty, Vũ Hân đã khá nhanh chóng hòa nhập được với công việc ở đây. Nhanh chóng tiếp cận được để luôn sát cánh bên Hữu Thiên, giám đốc chi nhánh Hà Nội của công ty thời trang W.
Nói tới công ty thời trang W thì quả là một quá trình dài. Công ty thời trang W là công ty con, trực thuộc công ty kinh doanh lớn là Red Ocean. Ở Việt Nam, cái tên Red Ocean khá là nổi tiếng, không những thế đó còn là một công ty dẫn đầu trong ngành truyền thông, kinh doanh ở Việt Nam, . Hữu Thiên chỉ là giám đốc chi nhánh Hà Nội. Còn trụ sở chính, công ty mẹ của W là Red Ocean chính là ở thành phố Hồ Chí Minh.
Có nhiều người thắc mắc tại sao Red Ocean lại là công ty kinh doanh về nhiều lĩnh vực như thế. Hơn nữa tất cả những lĩnh vực đó nhìn có vẻ không liên quan tới nhau nhưng đều rất thành công và lớn mạnh dưới sự lãnh đạo tài tình của Tổng giám đốc trẻ tuổi. Vũ Hân nghe người ta đồn thổi về người đó rất nhiều nhưng chưa hề gặp anh ta. Cô chỉ biết sếp cô, Hữu Thiên là một cánh tay đắc lực của anh ta mà thôi.
– Vậy em sẽ liên hệ với đối tác và hẹn gặp họ để bàn về việc ký hợp đồng.
– Ừ!
– Em xin phép.
Vũ Hân toan đứng dậy ra khỏi phòng thì Hữu Thiên lên tiếng ngăn cô lại. Anh chỉ cô ngồi xuống chỗ cũ rồi mới lên tiếng.
– Sao vậy? Còn chuyện gì nữa sao?
– Cũng không hẳn.
Hữu Thiên ngửa người tựa vào thành ghế, anh đưa tay tháo chiếc kính ra và đặt lên bàn. Vũ Hân hơi lo lắng vì chỉ có chuyện khó nói mới khiến Hữu Thiên cẩn trọng tới mức tháo kính và nheo mắt lại như vậy. Đang lo lắng không biết có phải sếp định cắt giảm cô hay không thì Hữu Thiên đã lên tiếng.
CHƯƠNG 2: CHUYỂN CÔNG TÁC. (2)
– Anh chuẩn bị trở lại chi nhánh phía Nam.
– Hả?
Hữu Thiên nhìn khuôn mặt đang chảy dài của Vũ Hân rồi ngồi thẳng dậy, hai khuỷu tay chống lên đầu gối rồi đưa mắt nhìn cô chằm chằm.
– Anh chuyển vô… Hồ Chí Minh?
– Ừ. Chi nhánh ngoài Hà Nội giờ đã khá vững. Anh được lệnh của hội sở trở lại để tiếp tục công việc trong đó.
-…
– Chi nhánh ngoài này sẽ giao lại cho một người đáng tin cậy khác.
Ánh mắt Vũ Hân mở to hơn, tim cô đập loạn xạ. Dường như cô có linh cảm chẳng lành cho sự việc lần này. Hữu Thiên quan sát biểu hiện của cô thêm một chút rồi cầm ly café đứng dậy và tiến tới đứng cạnh cửa sổ.
– Lần này, anh không đi một mình.
Hữu Thiên quay lại nhìn Vũ Hân đang ngồi ngây đơ trên ghế, đôi mắt đảo như rang lạc khiến anh suýt chút nữa bật cười. Dường như cô gái này đang dần hiểu lầm ý anh. Có khi cô nghĩ cái câu “Chi nhánh ngoài này sẽ giao lại cho một người đáng tin cậy khác.” Là dành cho mình cũng nên.
– Không đi một mình?- Vũ Hân nheo mắt.
– Ừ, em sẽ đi với anh…- Vũ Hân mắt chứ A, mồm chữ O nhìn Hữu Thiên.- Em là người có năng lực, nhanh nhẹn và chuyên nghiệp. Vì vậy anh đã đề nghị được đưa em theo. Cấp trên đã nhanh chóng đồng ý.
Vũ Hân dở khóc dở cười. Cô không ngờ trong mắt Hữu Thiên cô lại… “tài giỏi” đến thế. Biết ý chí của Vũ Hân đang bị lung lay, Hữu Thiên tiếp tục tấn công cô.
– Anh nghĩ thay đổi môi trường làm việc cũng là một việc tốt. Hơn nữa em quen làm việc với anh rồi, giờ làm việc với giám đốc mới sẽ mệt lắm đó.
Anh đang… đe dọa hay… thuyết phục cô đi vô Nam cùng anh vậy? Vũ Hân cứng miệng rồi cũng xin phép suy nghĩ và lủi thủi ra ngoài. Ngồi ở bàn làm việc, đầu óc cô bắt đầu nghĩ linh tinh. Cô nghĩ tới việc đi Nam cùng Hữu Thiên sẽ ra sao và ở lại Bắc sẽ ra sao.
Vũ Hân rất hứng thú khi thay đổi không khí làm việc. Hơn nữa trong Nam còn là hội sở chính thì khả năng của cô cũng sẽ được mở rộng và có nhiều con đường cho cô lựa chọn hơn. Có điều cô rất ngại làm quen với đồng nghiệp mới. Hơn nữa cô mắc cái bệnh đó là không thể tự lập. Dù trong Nam có gia đình nhà bác cô, có một vài người bạn cô quen cũng khá lâu nhưng… tất cả không thể bằng gia đình và bạn bè thân thiết ngoài này được. Nghĩ tới đó ý chí của Vũ Hân lại giảm xuống còn một nửa.
“Em quen làm việc với anh rồi, giờ làm việc với giám đốc mới sẽ mệt lắm đó.”
Chợt nhớ tới câu nói của Hữu Thiên, Vũ Hân như bừng tỉnh. Đúng thật là so với việc tạo mối quan hệ từ đầu với sếp mới thì việc làm quen với đồng nghiệp mới dễ dàng hơn rất nhiều. Nhỡ đâu người sếp mới là một bà cô ế chồng, đanh đá chua ngoa hay một lão ông xấu xí, già lụ khụ thì quả thực… Vũ Hân sẽ xin từ chức để đảm bảo tính mạng của mình.
– Mình chết mất thôi… hic hic…
—
– Đi Sài Gòn ấy hả?
– Dạ!
– Đi đi.
– …
Vũ Hân ngẩn người nhìn mẹ mình đang chuyên tâm vào việc nấu nướng. Hình như vì