XtGem Forum catalog
Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy

Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy

Tác giả: Marc Levy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323893

Bình chọn: 7.5.00/10/389 lượt.

c, anh có điều cần nói với bạn.- Về chuyện gì?

– Chính về chuyện ấy mà tao xuống đây.Paul chạy xuống cầu thang, đi qua sân, đến trước chiếc xe Saab, anh mở cửa xe phía tay lái và ngồi xuống gần như vào đùi người bạn thân nhất của mình.

– Xê ra nào!

– Nhưng mày vào cửa bên kia chứ, trời ạ!

– Tao lái xe thì mày không bực mình chứ?

– Tao không hiểu, ta nói chuyện hay là ta lái xe đi?

– Cả hai, nào, ngồi sang ghế bên kia!

Paul đẩy Arthur ra và ngồi vào sau tay lái, anh vặn chìa khóa để nổ máy và chiếc xe rời chỗ đậu. Đến ngã tư đầu tiên anh phanh lại đột ngột.

– Hỏi một câu trước đã: Bóng ma của mày hiện có mặt trong xe ô tô với bọn mình không?

– Có, cô ấy ngồi ghế phía sau, do cái cách vào xe sỗ sàng của mày.

Paul bèn mở cửa, đi ra khỏi xe, gập ghế ngồi của anh lại, và nói với Arthur :

– Mày làm ơn đề nghị Casper ra khỏi đây để bọn mình riêng với nhau. Tao cần nói chuyện riêng với mày. Bọn mày gặp lại nhau ở nhà mày ấy!Lauren xuất hiện ở phía cửa xe không có tay lái.

– Tìm tôi ở North-Point nhé, – Cô nói – tôi sẽ đi dạo ở đó. Anh biết đấy, nếu phức tạp quá thì anh không nhất thiết phải nói sự thật với anh ta, tôi không muốn đặt anh vào một tình huống khó xử.

– Anh ấy là người hợp doanh với tôi và là bạn tôi, tôi không thể nói dối anh ấy được.

– Mày cứ việc nói về tao với cái hôp đựng găng tay! – Paul tiếp tục – Tao ấy à, mày biết không, tối qua tao mở tủ lạnh ra, đèn sáng lên, tao thò đầu vào, và tao nói về mày với miếng bơ và mớ xa lát đến nửa tiếng đồng hồ.

– Tao không nói về mày với cái hộp đựng găng tay, mà là nói với cô ấy.

– Được rồi, thế thì mày bảo công nương Casper đi ủi lại tấm vải choàng của cô ta đi để ta có thể nói chuyện một tí!

Lauren biến mất.

– Hắn đi rồi à? – Paul hỏi, vẻ hơi cáu kỉnh.

– CÔ TA, chứ không phải HẮN! Ừ, cô ấy đi rồi, mày thật thô lỗ quá! Nào, mày định giở trò gì?- Tao định giở trò gì à? – Paul vừa hỏi vừa bĩu môi.Anh cho xe nổ máy.

– Không, tao chỉ muốn bọn mình ngồi riêng với nhau, tao muốn nói với mày những chuyện có tính chất riêng tư.- Về cái gì?

– Về những hiệu ứng phụ đôi khi xảy ra nhiều tháng sau một cuộc chia tay.

Paul bắt đầu xổ ra tràng giang đại hải, Carol-Ann không phải là người dành cho Arthur, anh nghĩ là cô ta làm cho Arthur đau khổ nhiều vì những chuyện không đâu và cô ta không đáng để phải mất công. Tóm lại, người phụ nữ ấy là một kẻ tàn phế về phương diện hạnh phúc. Anh kêu gọi Arthur hãy trung thực với chính mình, cô ta thật không xứng đáng để anh phải rơi vào tình trạng mà anh đã trải qua từ khi hai người chia tay nhau. Sau Karine, Arthur chưa bao giờ suy sụp như vậy cả. Mà Karine thì Paul còn hiểu được, chứ Carol-Ann thì, nói thật ra là…

Arthur luư ý là vào cái thời với cô Karine nổi tiếng ấy thì anh mới có mười chín tuổi thôi, thêm vào đó anh cũng chưa bao giờ tán tỉnh cô ta cả. Hai mươi năm rồi Paul cứ nói đi nói lại mãi chuyện đó, mà chỉ vì Arthur là người nhìn thấy cô ta đầu tiên! Paul chối phắt việc anh đã từng gợi đến chuyện này. “Ít nhất là hai đến ba lần mỗi năm đấy!” Arthur đáp lại “Đùng một cái, cô ta lại được lôi từ hộp đựng đồ lưu niệm ra. Tao thì thậm chí chẳng nhớ nỗi mặt mũi cô ta thế nào nữa!” Paul bất chợt tỏ ra bực bội, anh bắt đầu hao chân múa tay.- Nhưng tại sao không bao giờ mày muốn nói thật với tao về chuyện cô ta? Mẹ kiếp, thì cứ thú nhận là mày đã đi chơi với cô ta, vì đã hai mươi năm rồi như mày nói đấy, bây giờ có nói ra cũng chẳng tội tình gì!

– Mày làm tao phát cáu, Paul, mày chạy từ phòng làm việc xuống và bọn mình đang lái xe từ đầu này đến đầu kia thành phố không phải bỗng nhiên mày muốn nói với tao về Karine Lowenski đấy chứ? Mà ta đang đi đâu vậy?- Mày không nhớ mặt mũi Karine,nhưng dù sao thì mày cũng không quên họ cô ta!

– Đó là chuyện rất quan trọng của mày đấy hả?

– Không, tao đang nói với mày về Carol-Ann chứ.

– Tại sao mày lại nói với tao về cô ta? Từ sáng đến giờ là ba lần rồi. Tao không gặp lại cô ta và bọn tao không ai gọi điện cho ai cả. Nếu mày lo lắng về chuyện đó thì thật là không đáng để bọn mình mất công lái xe ôtô của tao xuống tận Los Angeles, bởi vì bọn mình vừa đi xuyên qua cảng và hiện đã ở South-Market rồi đấy. Mày có chuyện gì vậy, cô ta mời mày đi ăn tối à?

– Sao mày có thể tưởng tượng ra là tao muốn ăn tối với Carol-Ann được? Cái hồi chúng mày còn cùng nhau tao đã khó mà có thể làm được chuyện đó rồi, ấy là còn có mày ngồi cùng bàn đấy nhé.

– Vậy thì có chuyện gì nào, mày bắt tao đi qua đến nảư thành phố để làm gì?- Chẳng làm gì cả, đề nói chuyện với mày, để nghe mày nói thôi.

– Nói về gì?

– Về mày!

Paul rẽ sang tay trái và lái chiếc xe Saab vào chỗ đậu xe của một tòa nhà bốn tầng có mặt ngoài ốp sành trắng.- Paul, tao biết rằng đối với mày chuyện này thật là điên rồ, nhưng tao đã gặp ma thật đấy!

– Arthur, tao biết rằng chuyện này thật là điên rồ, nhưng tao đưa mày đi khám sức khỏe thật đấy!Arthur đang nhìn bạn bỗng quay ngoắt lại, dán mắt vào hàng chữ ở mặt trước của tòa nhà.

– Mày đem tao đến bệnh viện à? Mày có nghiêm túc không đấy? Mày không tin tao à?

– Có chứ