
ể xin lỗi nhau làm gì, tôi muốn nói chuyện với anh.
Paul bước vào mà không gõ cửa.
– Tao có thể nói chuyện với mày một câu được không?
– Thì mày đang nói đấy thôi.
– Tao vừa nói chuyện với Maureen xong, mày làm sao thế?
– Để cho tao yên thân đi, không phải chỉ vì có một làn tao đến muộn và mệt mỏi mà cần phải tuyên bố tức khắc là tao mắc chứng trầm uất.
– Tao không bảo là mày mắc chứng trầm uất.- Không, nhưng đó là điều mà Maureen gợi ý với tao, như thể là sáng nay tao có một cái mặt giống ma ám.- Không phải là giống ma ám, mà là bị ma ám.
– Tao bị ma ám đấy, ông bạn ạ.
– Tại sao? Mày đã gặp ai à?
Arthur dang hai tay ra và gật đầu thừa nhận, mắt ánh lên vẻ ranh mãnh.- A, mày thấy chưa, mày không thể giấu tao cái gì được, tao biết chắc mà. Tao có biết cô ta không?
– Không, mày không thể biết được.
– Mày kể tao nghe được không? Ai thế? Khi nào thì tao gặp cô ta được?
– Cái này thì phức tạp đấy, đó là một bóng ma. Nhà tao bị ma ám, tối hôm qua tao tình cờ phát hiện ra điều này. Đó là một ma nữ, sống trong tủ quần áo ở buồng tắm nhà tao. Tao đã qua đêm với cô ta, nhưng nói thật ra, cô ta rất đẹp dưới dạng ma, không như… (anh làm vẻ mặt xấu như quỷ) …quả thật là không như vậy, đó là một hồn ma rất đẹp hiện về, cô ta vẫn ở trong phạm trù những kẻ còn lưu lại dương gian, điều này giải thích mọi chuyện. Bây giờ thì mày đã thấy rõ hơn rồi chứ?Paul nhìn bạn chằm chằm, vẻ thương cảm.
– Được rồi, tao sẽ đưa mày đến một bác sĩ.
– Thôi đi, Paul, tao rất mạnh khỏe.
Và anh nói với Lauren :
– Chuyện này thật không phải dễ đâu.
– Cái gì không phải dễ? – Paul hỏi.
– Tao không nói với mày.
– Vậy mày nói với con ma, nó ở trong phòng này à?
Arthur nhắc bạn rằng đó là một phụ nữ, và báo cho Paul biết là cô ta đang ngồi ngay cạnh anh trên góc bàn. Paul nhìn bạn nghi ngờ, và lấy lòng bàn tay vuốt rất chậm lên mặt bàn làm việc của Arthur.
– Này, tao biết là tao thường hay giở những trò vớ vẩn ra lừa mày, nhưng mà bây giờ thì mày làm tao sợ đấy, Arthur, mày không nhìn thấy cái mặt mày sáng nay, trông mày như sắp nổ tung ra đến nơi.
– Tao mệt, tao ngủ ít và hẳn là tao có vẻ mặt kinh lắm, nhưng ở bên trong thì tao hoàn toàn khỏe mạnh.
– Bên trong mày khỏe mạnh à? Bên ngoài thì có vẻ ọp ẹp lắm, còn các phía khác ra sao?
– Paul, để yên cho tao làm việc, mày là bạn tao, không phải bác sĩ tâm thần của tao, mà tao cũng chẳng cần bác sĩ tâm thần. Tao hoàn toàn không cần.
Paul đề nghị Arthur đừng đến cuộc gặp gỡ để ký kết sắp tới nữa. Anh có thể làm cho họ lỡ mất cái hợp đồng này. “Tao cho rằng mày không ý thức được rõ về tình trạng của mày, trông mày phát sợ”. Arthur cáu tiết đứng dậy, chộp lấy cái túi và đi ra cửa.
– Đồng ý, tao trông phát sợ, tao có cái mặt bị ma ám, vậy thì tao sẽ đi về nhà, xê ra cho tao đi. Lại đây, Lauren, ta đi thôi.
– Mày thật thiên tài, Arthur, vở của mày búa bổ quá.
– Tao không diễn vở với mày, Paul, mày có một đầu óc quá là, nói thế nào nhỉ, quá là tuân thủ lệ thường để có thể tưởng tượng được những điều mà tao trải qua. Nhớ là tao không giận mày đâu, bản thân tao cũng đã tiến triển rất nhiều kể từ tối hôm qua.
– Tuy vậy mày cũng đã nghe câu chuyện của chính mày rồi đấy chứ, thật vĩ đại!
– Ừ, mày đã nói vậy rồi mà, này, đừng có lo lắng gì hết, mày đã đề nghị để tự mày đảm nhiệm một mình việc ký kết này, như vậy tốt lắm, tao quả thật rất thiếu ngủ, tao sẽ đi nghỉ đây, cám ơn mày, ngày mai tao sẽ đến, mọi việc sẽ tốt hơn nhiều.Paul bảo bạn cứ nghỉ ngơi vài ngày, ít nhất là đến cuối tuần; chuyển đến nhà bao giờ cũng hết hơi lắm. Anh sẽ giúp bạn trong dịp cuối tuần, nếu như Arthur cần gì đó. Arthur cám ơn một cách mỉa mai, rời phòng và chạy xuống cầu thang. Anh đi ra khỏi tòa nhà và tìm Lauren trên vỉa hè.- Cô có ở đây không?
Lauren xuất hiện, ngồi trên mui xe ô tô.
– Tôi gây cho anh bao nhiêu là vấn đề, tôi thực sự rất tiếc.
– Không, cô không việc gì mà phải tiếc cả. Rốt cục, đã lâu lắm rồi tôi không làm cái trò này,
– Làm gì cơ?
– Bỏ học đi bụi. Suốt cả một ngày đi bụi.
Paul đứng ở cửa sổ, trán nhăn lại, nhìn bạn nói một mình ngoài đường, mở cửa xe phía bên kia một cách vô cớ và đóng lại ngay lập tức, đi vòng quanh xe, và ngồi vào sau tay lái. Anh tin chắc rằng người bạn thân nhất của anh đã mắc chứng trầm uất do lao lực hoặc là bị một tai biến não. Ngồi trên ghế ô tô, Arthur đặt tay lên tay lái và thở dài. Anh nhìn Lauren chăm chú, mỉm cười lặng lẽ. Ngượng nghịu, cô mỉm cười đáp lại anh.
– Thật bực mình khi bị coi là điên, phải không? Đó là anh ta còn chưa bảo anh là “đểu” đấy nhé!
– Tại sao? Cách giải thích của tôi rối rắm lắm à?
– Không, chẳng rối rắm tí nào cả. Ta đi đâu?
– Đi ăn một bữa sáng thật no, và cô sẽ kể hết cho tôi nghe, thật chi tiết.
Từ cửa sổ phòng làm việc của anh, Paul tiếp tục theo dõi bạn mình đang đậu xe phái dưới trước cửa tòa nhà. Khi anh nhìn thấy bạn nói một mình trong ô tô với một người vô hình và tưởng tượng, anh quyết định gọi điện cho bạn theo số máy đi động. Arthur vừa nhấc điện thoại, Paul liền yêu cầu bạn đừng nổ máy ôtô, anh xuống ngay lập tứ