XtGem Forum catalog
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326510

Bình chọn: 9.5.00/10/651 lượt.

biết, cớ sao Thanh Phong lại đích thân kéo nó đi? Chẳng lẽ nó đã làm gì đắc tội?

– Phải đi xem sao.

– Đừng – Hùng nắm tay Ngân lại – ra đó không khéo lại rước thêm chuyện.

– Chẳng lẽ lại để yên cho Thư gặp nguy hiểm? Ông có phải là bạn nó không đấy??

– Nhưng bà ra đó thì được ích gì? Chỉ tổ gây thêm rắc rối. Tôi nghĩ hãy cứ chờ xem sao.

– Chờ cái gì chứ? – Ngân cáu gắt – Nhỏ đó thì làm được cái gì. Ông biết Thư là đứa chẳng kiêng nể ai mà. Lỡ nó phát ngôn bừa bãi thì…

– Nhưng tay chân cũng đâu có bừa bãi không kém.

– Ý ông là…

Tên con trai mặc áo trắng duy nhất trong trường dắt tôi ra khỏi căn tin. Xin nói thêm: trường tôi có áo đồng phục dạng vest hẳn hoi. Học sinh đến trường phải mặc áo đồng phục, nếu chỉ mặc áo trắng không tức là vi phạm nội quy. Tuy vậy, không ai nhận ra hắn là không những chỉ là một học sinh ngoài trường, anh chị trong một băng đảng, mà còn là kẻ sắp… kết liễu tôi theo một nghĩa nào đó.

Tôi bị kéo đi trong im lặng. Chân loạng choạng bước cho kịp hắn, chẳng để ý mình đã ra bãi đất bỏ hoang sau trường từ lúc nào.

Hắn ta bỗng dừng lại. Tôi cũng luống cuống “phanh” gấp. Ở ngay giữa sân cỏ thế này, chẳng lẽ hắn định…

Tôi chưa kịp trả lời cho câu hỏi của mình thì hai người mà lúc nãy tên này che khuất bước ra đứng trước mặt tôi. Là Tỉ Tỉ của hắn và hai tên mà tôi chưa kịp hỏi Hùng – có lẽ là đàn em. Xử tôi cũng đâu cần phải huy động nhiều người thế?

Đứa con gái đứng trước mặt tôi, trời không nắng nhưng cô ta không chịu bỏ kính ra.

– Tên gì? – Cô ta hất hàm.

Tôi đứng yên, không biết có nên nói hay không. Nhưng mà giọng nói này, có cái gì đó quen thuộc.

Chẳng lẽ trước khi “kết liễu” tôi, hắn còn phải báo cáo cho đàn chị của mình sao?

Thanh Phong đập một tay lên vai trái của tôi (thế này thì xui cả ngày mất, mà tôi đang xui rồi chứ còn gì nữa). Hắn ra lệnh:

– Trả lời đi.

Phong bước lên cạnh đứa con gái như một vệ sĩ, nhìn tôi với ánh mắt không có thiện cảm, nhưng lại chẳng có vẻ gì là sắp trả thù. Tôi hắn ta chằm chằm, cố đoán thử xem liệu hắn có nhớ ra chuyện hôm trước hay không.

Có lẽ ánh mắt dò xét của tôi đã làm cho Thanh Phong khó chịu. Một bên mày của hắn nhướn lên.

– Tên là… – Thôi nào, có mỗi cái tên thôi, sao tôi lại không nói ra được nhỉ.

Cô gái đứng trước mặt tôi chầm chậm tháo kính, mở khẩu trang ra. Và tôi há hốc miệng.

Cô gái đối diện có khuôn mặt giống hệt khuôn mặt… của tôi. Ờ thì cũng không thực sự là giống hệt vì tôi đen hơn và còn có một vết sẹo đáng ghét ở chỗ chân mày bến trái. Nhưng quan tâm làm gì chuyện này chứ!!! Không thể có một ai giống tôi hơn cô ta.

– Sao? Ngạc nhiên à? – Cô ta cười thích thú. Đúng là tôi hay bị đem ra làm trò cười thiệt mà.

– Này… – cái thói ăn nói ngang ngược hằng ngày của tôi đã biến mất từ lúc nào, giờ tôi đang lắp bắp mới khổ chứ – cô là ai? Sao lại giống tôi đến như thế? Hay là… – trong đầu tôi chợt vụt ra một ý kiến dễ sợ, đến nỗi sau này khi nghĩ lại vẫn không thể hiểu được tại sao lúc ấy mình lại điên rồ đến như vậy – cô hâm mộ tôi quá, nên phẫu thuật chỉnh hình cho giống đấy à?…

Cái miệng của tôi chưa dừng lại, vốn định nói thêm để chặn họng, và cũng vì mỗi khi sợ hãi tôi nói nhiều lắm. Nhưng câu “Trời ạ, có kẻ giả danh con gái nhà lành” chưa kịp phun ra khỏi miệng thì một trong hai tên con trai (chẳng biêt đứa nào láo thế) bợp cho tôi một phát ngay phía sau.

Tôi thất thần quay lại lườm kẻ dám “phạm thượng” ấy một phát, nhưng cái mặt hằm hằm có vết sẹo bên khóe mắt cũng khiếp không kém làm tôi cụt vòi. Lúc quay lại, Anh Thư cũng có cái nhìn thiếu thiện cảm không kém, khuôn mặt đỏ bừng lên vì tức giận.

Thôi rồi, chết mất, đương không lại giây vào côn đồ thế này.

Nhưng lạ một nỗi, Thanh Phong – cái tên con trai đã đụng xe tôi hôm trước lại không có biểu hiện gì đặc biệt, lại còn đứng huýt sáo nhìn chim sẻ…

Tỉ Tỉ của cậu ta nhìn tôi như một con nhỏ bi ngu ngốc bẩm sinh, tức giận đến nỗi chỉ xém chút nữa là có thể sai mấy tên kia thủ tiêu tôi rồi. Cô ta mím môi rồi quát.

– Đồ ngốc, tôi với cô là chị em sinh đôi.

Ở đâu ra thêm một chị gái nữa?

Hoài Thư bị đám anh chị trường Đồng Khánh dẫn đi trên một chiếc taxi là tin động trời nhất trong suốt buổi học hôm đó. Tất nhiên việc này được làm âm thầm nên chỉ có tụi học sinh biết. Mà tụi này có cho vàng cũng không dám báo cáo với thầy cô. Đụng vào dân anh chị, lạng quạng là đi đời liền.

Ngân nghe xong tin mém xỉu. Nó không ngờ sự việc lại đến nông nỗi này. Biết thế lúc nãy nó đã chạy ra xem thế nào. Dù sao có bị bắt đi thì hai đứa cũng có đôi. Đằng này nó hành xử đâu khác nào kẻ phản bội cơ chứ.

Nhưng một đứa ngoài giờ học chỉ biết về nhà và làm thêm như Hoài Thư thì kiếm đâu ra mối hiềm khích với dân anh chị chứ.

– Này Hùng!!! Ông chả bảo tôi là bọn chúng đến để xử lí thằng nhóc tên Huy lớp dưới cơ mà. Sao nạn nhân lại là nhỏ Thư nhà mình?

Hùng mặt mày nhăn nhó.

– Làm sao tôi biết. Thằng nhóc kia chạy mấy tiêu rồi.

– Giờ ra chơi tôi với ông xuống tìm nó.

*****

Lớp 10A4

Ngân nói với thằng nhóc đầu tiên bước ra khỏi lớp.

– Cho chị gặp nhóc tên Hòa đi em.

– Ơ