Duck hunt
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327053

Bình chọn: 10.00/10/705 lượt.

vả quá rồi.

– Quên không hỏi tối qua anh ngủ có ngon không.

– Ừ ngon, vì anh toàn mơ đến em à. Mơ em đang đứng ở cống bến xe, hét lên nếu anh không chịu đến đúng giờ.

– Ý anh nói em là ác mộng.

– Làm gì có.

Tuấn mỉm cười, đặt nụ hôn phớt lên má cô.

– Ừm.

Thấy bà Thành đang bước lại, Tuấn khẽ đẩy Anh Thư ra khiến cô không khỏi nhăn mặt tiếc rẻ.

– Hoài Thư chắc giờ này đang đi học nhỉ.

– Dạ, con đã dặn nó cúp để…

Thấy bà Thành đổi nét mặt khi nghe đến từ “cúp”, cô vội vàng lảng.

– Nhưng không sao, con sẽ đích thân đưa má đi tìm một bộ đồ thật đẹp.

– Không cần đâu mà. Cái má lo là Hoài Thư, nó chưa biết chuyện.

– Tan học con sẽ gọi cho nó.

Anh Thư lục túi lấy điện thoại, định gửi trước một cái tin nhắn báo với Hoài Thư rằng cô đã thuyết phục thành công. Vừa gửi đi thì đã có tiếng đổ chuông.

– Anh mới đổi chuông điện thoại à? – cô hòi Tuấn

– Không.

– Vậy thì…

Cô trở về phòng, nhận ra đèn báo tin nhắn đang nhấp nháy trên cái bàn con cạnh giường.

Con nhỏ này thật là hết nói. Hôm qua mải chuồn về, đến điện thoại cũng chẳng mang theo.

Tôi cảm giác bàn chân tê tê của mình bị ai chích kim vào.

Chẳng lẽ là chuột?

Giật mình, tôi bật dậy, hai mắt trợn trừng còn miệng thì há ra, chuẩn bị “thanh quản” cho buổi sáng.

– Sao lại ở đây…

Giọng con trai khiến tôi ngưng lại kịp thời. Không có chuột, chỉ có Thanh Tùng đang đá vào chân tôi.

– .. Hoài Thư phải không?

Cuối cùng thì cậu ta cũng phân biệt được tôi. Có lẽ vì ngườ ta chẳng bao giờ bắt gặp Tỉ Tỉ trong cái bộ dạng nhếch nhác này.

Tôi mệt đến nỗi không đứng dậy nổi, cứ ngồi yên tại chỗ mà duỗi thẳng chân cho cơ co dãn.

– Là tôi. Tại tôi đến tìm mà chẳng có ai ở nhà, trời lại mưa nên vào đây trú, ai dè…

– Chị ngủ ở đây suốt đêm – chân mày cậu nhóc càng ngày càng lên cao – mà không thấy lạnh à?

Tùng quét cái nhìn khắp bộ đồ của tôi, rõ ràng chẳng thấm tháp vào đâu so với cái áo gió dày cộp của nó. Trong khi tôi ngủ ngoài hiên, nó thì mới bước ra từ trong chăn ấm.

– Tất nhiên là lạnh rồi – tôi cười hì hì – nhưng chị mệt quá nên chẳng để ý mấy.

Tặng cho tôi cái lắc đầu chán nản, Tùng tra chìa vào ổ. Tôi tựa tay xuống nền đất để đứng dậy. Cảm giác đầu tiên mà tôi nhận thấy là lạnh toát bên tay trái – tức là bên gần con sư tử đá, nhưng lại ẩm ẩm và hơi ấm bên phải. Ngạc nhiên, tôi kiểm tra xung quanh đó. Đúng là có hơi ấm, như thể…

– Mà chị đến gặp ai? Phụ huynh nhà em đi về quê hết rồi.

Tôi ngước nhìn nó.

– Sao em không nghĩ là chị đến tìm Phong?

– Có thể sao? – cậu nhóc trả lời mà không nhìn tôi.

– Sao lại không?

– Vì anh ấy… – nó ngừng hẳn việc mở cửa, quay sang nhìn như thể tôi đáng lẽ phải biết lí do rồi ngó đồng hồ – Đã hơn bảy giờ rồi, anh ấy đang ở sân bay. Chỉ còn nửa tiếng nữa là máy bay cất cánh.

– Sân… bay… – tôi trợn mắt nhìn nó, lặp lại như con ngốc – đi Sing sao? Nhưng Thanh Thanh nói với tôi là thứ 4…

– Hôm nay là thứ 4 – Tùng ngắt lời tôi.

– 4 giờ chiều cơ mà!

– Có chút thay đổi về thời gian.

– Tôi… Cậu.

Tôi bật dậy, mặc kệ cho xương sống đang biểu tình, để nắm lấy cổ áo Tùng. Nó chớp mắt lia lịa như thể sắp bị tôi giở trò này nọ.

– Chở tôi ra sân bay. Nhanh lên!

Chương 72

“Chủ động là yếu tố để chiến thắng!”

Vừa hết tiết 1 là Phục Hy đã lao ra khỏi lớp, suýt nữa thì tông vào “sát thủ hói đầu” đang đi dọc hành lang.

– Úi! Xin lỗi thầy.

– Lớp nào??? Tôi trừ điểm cho biết mặt!!!

Nhờ đôi chân dẻo dai mà cậu đến dãy lớp 11 khi mới có vài tên con trai nhanh chân là chạy ra.

– Lớp báo cáo sĩ số?

– Phạm Hoài Thư?

Phục Hy đẩy cửa vào. Thật không may khi giáo viên bộ môn còn chưa kết thúc giờ học. Ông thầy Toán – cũng là thầy chủ nhiệm lớp – lừ mắt về phía kẻ mới lên tiếng nơi cửa lớp. Phía dưới, Ngân đứng bật dậy, lắp bắp.

– Bạn ấy nghỉ học đột xuất, nhờ em xin phép ạ. Vì mẹ bạn ấy hôm nay phải tiến hành phẫu thuật.

Hùng ngồi phía sau ôm đầu, rủa thầm cho cái tính nhanh nhảu đoảng của cô nàng.

– Lí do này chẳng phải em đã nêu ra rồi sao? – giáo viên nhếch mép – có tin gì mới hơn không.

– Dạ đúng…! Nhưng hôm bữa là phẫu thuật thật sự, còn lần này là ca phụ để… lấy miếng gạc để quên.

Dù không tin vào “lời khai” nhưng thầy giáo cũng phải nhắm mắt làm ngơ, ghi chữ P trong sổ.

Ngân ngồi xuống, thở phào trước ánh mắt ngưỡng mộ của bao kẻ.

– May là thầy giáo không biết phẫu thuật ghép máu, nếu không thì bà định trả lời miếng gạc để quên chỗ nào?

– Ông im đi cho tôi nhờ!

Lườm Hùng một cái, Ngân chống nạnh đi về phía cửa. Chưa kịp để Phục Hy lên tiếng, cô nàng đã xổ một tràng:

– Cậu tìm cái co nhỏ bán bạn đó phải không? Nếu mà thấy nó thì nhớ gửi lời hỏi thăm giùm tôi, nói là nó chuẩn bị tinh thần nghe rủa đi là vừa!!

Phục Hy ngạc nhiên:

– Hoài Thư không nói với chị vì sao nghỉ à?

– Không. Hôm qua nó còn đi học bình thường mà sáng nay lại lằn mất tăm. Bịa ra lí do cho nó còn khó hơn là đoán xem nó đang ở chốn nào.

– Chết thật!

Rút êm ra đằng sau dãy lớp học để tránh sự dòm ngó của giám thị, Phục Hy bấm nút gọi, chỉ hy vọng bên kia có người nhấc máy.

– A lô?

– May quá, chị đang…

– Cậu gọi cho Hoài Thư c