Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329575

Bình chọn: 7.5.00/10/957 lượt.

cái cách mà Phong trút giận lên mình. Cậu ta dạo này đụng đến chuyện gì cũng nóng nảy hấp tấp.

– Tùy cậu thôi, việc của tôi chỉ có thế.

Cô nói rồi bỏ đi.

** ** **

Thật bất ngờ khi thấy Phục Hy xuất hiện ở nhà ăn mà không có cái đuôi điệu đà bám theo. Cậu nhóc còn tươi cười vẫy tay tôi từ xa trước khi xách thêm một chiếc ghế vào nhập cùng bàn với nhóm.

– Cô nàng õng ẹo kia đâu rồi – Ngân tròn mắt hỏi nó.

– Tạm thời em được tự do, trong thời gian này, làm ơn đừng nhắc đến chuyện đó – Phục Hy nháy mắt rồi cười lớn, chiếc khuyên bên trái lấp lánh sau mớ tóc.

Tôi lắc đầu chán nản, cười thầm trong bụng. Cậu nhóc này được một bữa đã sướng thế này, bình thường chắc là khổ lắm. Hèn chi lúc nào tôi bắt gặp cũng thấy cái mặt nó khó đăm đăm.

– Hoài Thư, cái mặt chị gian lắm đấy nhá.

Phục Hy lườm tôi một cái rồi nhón tay lấy một cái bánh trứng trước mặt.

– Của tôi mà, sao cậu tự tiện như thế – tôi dữ dằn.

– Xem như có qua có lại, em giúp chị cũng nhiều rồi, ăn một miếng cũng đâu sao.

Nó thì giúp gì được tôi chứ? Lúc nào cũng gây ra chuyện, rồi bắt tôi lãnh một phần hậu quả với nó, làm như tôi là bạn chí cốt sống chết có nhau vậy.

Nhưng không sao, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

– Nhóc này, sao chị không thấy em đeo nhẫn nhỉ. Nhẫn cặp ấy.

Tôi chỉ chỉ chỏ chỏ lên ngón áp út tay trái của mình. Quỳnh Chi hôm bữa đeo nhẫn lên tay ấy, chắc cái còn lại vẫn nằm đâu đó… ở gầm giường nhà cậu nhóc.

Đúng như tôi dự đoán, Phục Hy nghe xong câu này thì mắc nghẹn.

– Ặc! Hụ hụ…!

Tôi cười khoái trá trong khi Ngân bỏ hẳn cốc nước của mình xuống, ra sức vỗ vào lưng cậu nhóc.

– Khổ, ăn gì mà vội vàng thế. Em chết đói đấy à? – nó cười khúc khích.

Cho chừa cái tật, dám đụng vào chị đây à. Lần sau cứ nó mà định giở trò, tôi lại nhắc mấy chuyện này ra cho biết mặt.

Phục Hy mặt đỏ dần lên, chẳng nói câu nào. Cậu nhóc với tay lấy cốc nước trước mặt tôi, uống cạn một hơi để dồn đống bánh xuống.

Cốc nước cam ép mà tôi để dành chưa kịp uống. Vậy mà nó dám!!!

– Chị tin hôm nay sẽ gặp xui xẻo không? – Nó trừng mắt, nhìn tôi ấm ức.

Đúng lúc đó thì điện thoại trong túi rung dữ dội. Tôi lấy máy ra, xém ngã ngửa khi thấy tên Phong.

May mắn thì có chứ xui xẻo gì – tôi cười hỉ hả, liếc Phục Hy một cái hàm ý rồi ra ngoài nghe điện thoại. Đoán sai bét rồi em ơi!!

Lúc Nhàn bước vào phòng Đoàn, Danh đã nằm sẵn trên ghế. Trông cậu không ngủ mà như ngủ khiến cô chẳng dám gây ra tiếng động mạnh.

– Cho mình nằm nhờ một lát.

Hóa ra là Danh đã biết sự xuất hiện của cô ngay từ đầu, nhưng cậu không hề quay lại. Cứ như là căn phòng này vô chủ vậy.

Chán thật. Con trai bây giờ bị nhiễm virus gì mà lúc nào cũng chán nản như thế này nhỉ? Chẳng lấy đâu ra được một câu nói vui vẻ.

– Mà sao cậu lại bỏ đi khi đang làm việc thế này? Còn không chịu đóng cửa phòng khi ra ngoài.

Chẳng lẽ cậu ấy vào đây nằm canh chừng vì sợ có học sinh thừa cơ tráo tài liệu hay ăn trộm giấy tờ, vì lo cho cô nên mới thế sao?

– Tại tớ có việc cần nói với Thanh Phong. Thấy Phong đi ngang qua nên chạy theo gọi, quên cả đóng cửa.

Cô định cảm ơn Danh, nhưng cậu đã ngồi hẳn dậy, chẳng có vẻ gì quan tâm đến thành ý của cô.

– Phong lại có chuyện gì nữa?

– Chuyện nghỉ học của Anh Thư ấy mà. Nếu cô ta không đi học vào ngày mai thì sẽ phải chịu kỉ luật.

Danh đăm chiêu, cậu nghĩ ngợi điều gì đó. Nhàn thất vọng vì đàn em Thanh Phong còn có sức hấp dẫn hơn cả cô.

– Cậu nói rõ cho mình nghe xem nào.

** ** **

– Có chuyện gì mà gọi cho tôi giờ này?

Tôi cảm thấy mình hồ hởi hơi quá, không biết Phong có nhận ra không. Cậu ấy chưa bao giờ gọi khi tôi đang học ở trường. Bỗng dưng hôm nay cậu ấy… nhớ tôi à?

– Cô xin nghỉ học được chứ? Chừng mấy ngày thôi – giọng cậu ấy gấp gáp.

– Nghỉ học? Nhưng để làm gì?

Chẳng lẽ Phong định dẫn tôi đi đâu đó vài ngày à? Nghỉ học để đi chơi thì đâu có được, nhưng mà…

– Tôi sẽ thu xếp, chắc chẳng khó gì đâu – tôi nói như thế biết chắc cậu ta muốn mình nghỉ học để làm gì.

– Ok, vậy thì viết đơn rồi đưa ngay hôm nay đi, chừng ba bốn ngày gì đó. Một tuần càng tốt.

Giống hệt một lời mời. Lần này Hoài Thư vs Phục Hy: 1 – 0. Tôi thắng đậm!!!

– Nhưng còn bài vở? Tôi sắp thi rồi.

Ôi vời, mình cũng giả vờ học sinh ngoan tí chứ.

– Cô nghỉ nhưng vẫn học. Ở trường tôi. Tạm thời cô đóng giả Anh Thư đến trường cho đến khi chị cô về.

Ù tai, hoa mắt! Tôi cảm thấy tai mình có vấn đề, hoặc là Phong bị KHÙNG rồi !!!

– Cậu đùa đấy à? – tôi cảm thấy mắt mình mở to hết cỡ.

– Tôi nói nghiêm túc đấy – giọng Phong lạnh lùng.

– Thế là….

– Có gì nói chuyện sau, giờ tôi phải vào lớp.

Phong kết thúc ngắn gọn, trong khi tôi vẫn chưa muốn hạ điện thoại xuống.

** ** **

Danh dựa lưng vào cột, cười mỉm. Toàn bộ cuộc điện thoại của Thanh Phong anh đã nghe. Nhàn cũng đã nói chi tiết lí do Phong phải cuống lên như vậy, điều này càng khiến anh cảm thấy vui.

Phen này Hoài Thư phải thay chị đến trường rồi.

Một cảm giác đắc thắng và yên lòng. Danh nắm chặt bàn tay.

– Ở đây em có trốn đi đằng trời nhé! Anh bắt được em rồi.

** ** **

Mây đen ở đâu che lấp mặt trời. Nh