Này, chớ làm loạn

Này, chớ làm loạn

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324342

Bình chọn: 7.5.00/10/434 lượt.

ố lại sửa thêm hai con số khác. Tới điểm bán vé số, bố đối chiếu với người ta, sửa tiếp mấy số còn lại”.

Ông Cao tỏ ra đau khổ: “Cuối cùng bố chẳng trúng một số nào”.

Cao Ngữ Lam ngây người, thế này gọi là suýt trúng sao? Cô vỗ vai bố lên tiếng an ủi: “Không trúng thì thôi. Bố hãy giữ lấy phong độ”.

Ông Cao nhăn mặt, có vẻ không cam tâm. Ông gắp hai cái chân gà vào bát: “Ăn gì bổ nấy. Bố phải ăn nhiều chân gà, để có thể bắt được tiền”.

(*Từ “chân” và “bắt” cùng âm.)

Nhắc đến vụ mua vé số, ông Cao như gãi trúng chỗ ngứa, vừa gặm chân gà vừa kể lể một hồi. Dưới gầm bàn, bà Cao đá chân ông Cao. Ông Cao liền gắp thức ăn cho con gái và bắt đầu dò hỏi con gái lý do về nhà?

Cao Ngữ Lam vừa ăn cơm vừa nghĩ xem nên giải thích với bố mẹ thế nào. Bố mẹ cô không phải ngốc nghếch, cô đột nhiên bỏ về nhà, khó có thể tìm lý do thuận tai. Vì vậy Cao Ngữ Lam khai thẳng cô bị mất việc. Tất nhiên, cô không nhắc đến quá trình cụ thể, mà chỉ bảo công ty có kẻ tiểu nhân, hại cô mất việc, còn bị đồng nghiệp chê cười là không có bạn trai.

Nghe đến đây, bà Cao vỗ đùi đánh đét: “Lam Lam! Chúng ta không thể chịu thua, con phải mau tìm bạn trai, dẫn đến công ty cho bọn họ thấy!”.

“Đúng đấy, Lam Lam, con đừng buồn. Ba quen biết nhiều thanh nhiên trẻ tuổi lắm, ba sẽ giới thiệu cho con, con có thể chọn một người cả làng đều vui”. Ông Cao không bỏ qua cơ hội thêm dầu vào lửa.

Cao Ngữ Lam cúi mặt chăm chú ăn cơm. Còn cả làng đều vui nữa, bố cô vận dụng thành ngữ ngày càng linh hoạt. Cô biết ngay mà, muốn tìm không khí gia đình ấm áp không phải là chuyện dễ dàng, chưa đâu vào đâu mà không khí gia đình cô đã nóng đến mức toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh.

“Bố mẹ! Con vẫn ổn, hai người không cần vội. Chỉ là bỗng dưng có thời gian rảnh rỗi, lâu lắm con không gặp bố mẹ nên mới về nhà ở vài ngày. Mấy hôm nữa con sẽ quay lại thành phố A. Còn công việc và bạn trai, quyết tâm là sẽ tìm thấy thôi, không sao đâu ạ”. Cô tần ngần vài giây rồi bổ sung thêm một câu: “Bố mẹ đừng sắp xếp buổi coi mắt ăn cơm đấy nhé. Con nói trước, con sẽ không đi đâu”.

Ông bà Cao nghe xong liền đưa mắt nhìn nhau và không nhắc đến đến chuyện bạn trai nữa. Buổi tối, hai ông bà lại đóng cửa phòng thương lượng. Con gái rượu ở ngoài chịu khổ cực, bây giờ về nhà, nhất định phải khiến con gái lấy lại tinh thần. Ông bà sẽ cố giữ con gái ở nhà thêm một thời gian, sau đó tìm một chàng trai tốt cho con gái. Gặp đúng đối tượng, con gái tự nhiên sẽ không đi nữa. Còn về lời cảnh cáo đừng sắp đặt ăn cơm coi mắt, đó là chuyện vặt dễ giải quyết.

“Ngày mai để em”. Bà Cao vỗ ngực, mặt đầy vẻ tự tin.

Sáng ngày hôm sau, bà Cao lôi con gái ra khỏi giường từ sớm, bắt cô cùng bà đi tập Thái cực quyền. Bà phân tích, thanh niên cần phải thường xuyên vận động, vận động sẽ giúp tâm trạng tốt hơn.

Cao Ngữ Lam thấy mẹ nói cũng có lý. Luyện tập quyền cước có thể gạt bỏ tâm trạng tồi tệ cũng không biết chừng, thế là cô lấy tinh thần, cùng mẹ ra khỏi cửa.

Nào ngờ, môn thái cực quyền của bà Cao là hàng dỏm. Huấn luyện viên là một bà già múa may quay cuồng nhưng tự xưng quyền pháp “xuất quỷ nhập thần”. Một đám các bà trung niên và cao tuổi đứng sau chân tay loạn xị ngậu theo.

Cao Ngữ Lam đứng giữa bọn họ, như ngỗng lẫn vào đàn gà, vô cùng nổi bật. Những người qua lại trong công viên đều đưa mắt nhìn cô, miệng không khép nổi. Các bà già tập rất nhịp nhàng. Chỉ có Cao Ngữ Lam đứng như phỗng, chân tay lóng ngóng vụng về. Cô cũng muốn hòa nhập vào tập thể nhưng không biết múa thái cực quyền hàng dỏm, bảo cô phải làm sao đây?

Ai có thể nói cho cô biết, tại sao những người già tập thái cực quyền trên tivi có thể ung dung tự tại như vậy, còn hoạt động của mẹ cô chân tay vung loạn xạ?

Không muốn trở thành tâm điểm, Cao Ngữ Lam định kéo mẹ cô đi về. Nào ngờ khi đến gần, Cao Ngữ Lam nghe thấy mẹ cô nói chuyện với hai bà thím ở bên cạnh: “Sớm quá các cậu ấy không chịu thức dậy sao? Cũng phải thôi, thanh niên thường thích ngủ nướng. Chúng ta tìm cơ hội khác vậy”.

Nghe câu này, Cao Ngữ Lam thấy hơi kỳ lạ. Lại thêm hai bà thím đưa mắt nhìn cô, khiến Cao Ngữ Lam càng cảm có cảm giác bất an.

Cao Ngữ Lam nhanh chóng kéo bà Cao ra về. Cô thầm nhủ ngày mai sẽ không tập tành gì nữa.

Bước đầu tiên thất bại nhưng bà Cao không nhụt chí. Bà lại đưa Cao Ngữ Lam đi chợ mua thức ăn.

Cao Ngữ Lam một tay xách túi rau, một tay xách túi cá, cùng bà Cao đi một vòng. Cuối cùng, họ dừng lại trước một quần thịt lợn. Cao Ngữ Lam cảm thấy khó hiểu khi mẹ cô cứ lật đi lật lại từng miếng thịt lợn mà không chịu mua miếng nào. Ngay sau đó có một bà thím mập mạp tóc uốn xoăn tít đi tới. Bà thím tươi cười nhìn bà Cao, quay sang đánh giá Cao Ngữ Lam rồi gật đầu hài lòng.

Mẹ Cao nói với vẻ mừng rỡ: “Chị Yến cũng đi mua thức ăn à, trùng hợp thật đấy. Đây là Lam Lam, con gái em. Lam Lam, chào dì Yến đi con”.

Cao Ngữ Lam lên tiếng chào hỏi. Khi thấy mẹ cô ngó nhìn về phía sau dì Yến, Cao Ngữ Lam hiểu ra mẹ cô đang chơi trò gì.

Quả nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi cao cao gầy gầy đi tới. Anh chàng này ngoại hình tương đối ổn, nhưng


Polly po-cket