XtGem Forum catalog
Nàng Công Chúa Tóc Đỏ

Nàng Công Chúa Tóc Đỏ

Tác giả: ruru

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324644

Bình chọn: 7.5.00/10/464 lượt.

da! Quên mất tiêu tiểu mỹ ở phòng nào rồi!!!-anh chàng ra khỏi bãi đỗ xe rồi đi thẳng lên tầng. Thiên vũ phải lại quầy trực để hỏi y tá:

-Xin hỏi bệnh nhân Âu Dương thiên Mỹ ở phòng nào vậy?-anh nhẹ nhàng hỏi, kèm theo 1nụ cười hớp hồn cô y tá.

-D…dạ…phòng 125! Tô idẫn anh đến đó nhé?-cô y tá run run trả lời, mặt đỏ lựng lên.

-vậy thì tốt quá!!!-thiên vũ lại cười, trong lòng thầm nghĩ:”chiến lược thành công!!! !!!”

Đi theo cô y tá, thiên vũ lên tầng 3 và lại gần phòng 125. Đưa tay mở cửa, thiên vũ khẽ đẩy vào, nhưng ko được:

-Cửa khoá ư?-anh chàng nhíu mày, rồi ghé tai vào cửa, nghe xem 2đứa nó làm “trò” gì mà chốt cả cửa lại.

-Ư…m…!-tiếng nhỏ rên khe khẽ.

-Dễ chịu ko?-gia bảo khẽ hỏi.

-Ừm…!-nhỏ khoan khoái trả lời.

-Anh vào sâu thêm chút nữa nhé?-hắn lại khẽ hỏi.

-Ko! Đau em!-nhỏ chợt nói to.

-Ừ…vậy cứ thế thôi nhá…!-hắn nói

-Ưm…!-nhỏ trả lời

TRỜI ẠK!!! Hai đứa nó làm cái gì thế???

Thiên vũ đứng bên ngoài ko thể chịu nổi tò mò liền vặn mạnh cửa, hét to:

-NGUYỄN NAM GIA BẢO!!! Mở cửa ra ngay! Sao cậu dám làm thế với em tôi hả!!!

Cô y tá đứng đó nãy giờ chưa đi vì muốn ngắm anh chàng, giờ mới ái ngại lên tiếng:

-anh à…cửa này mở ra ngoài, chứ ko phải đẩy vào trong!!!

-Ơ…vậy à, haha…cảm on cô nhé!!!-thiên vũ ngại đơ cả mặt.

“CẠNH…rầm…!!!”-cánh cửa mở ra, đập mạnh gây ra tiếng động to khủng khiếp. Định gào mồm thét lên thì thiên vũ chợt khựng lại, ko mở mồm ra được nữa.

-Anh hai! -nhỏ khẽ gọi.

-Đi nhanh thế?-gia bảo nói.

-Nãy giờ…hai người…à ko…Zent…cậu ngoáy tai cho em tôi sao?-thiên vũ lắp bắp khi nhìn thấy cái lấy dáy tai trên tai gia bảo.

-ỪK!-hắn lạnh te trả lời.

Vậy mà…anh chàng tưởng…!

CHAP16:Hé lộ!!!

Thiên vũ vào phòng, đặt túi đồ của nhỏ xuống rồi quay qua giục gia bảo về. Hắn vùng vằng ko muốn, nhỏ cũng hậm hực “sao anh ko cho ckồng em ở với em?” ( )

Sau một hồi cãi vã, anh cũng lôi được hắn ra khỏi phòng của nhỏ.

Dặn dò nhỏ đủ thứ xong, thiên vũ cùng gia bảo bước xuống nhà để xe. Thiên mỹ cũng bắt đầu đi ngủ.

“KÍíííiiiiittttttttttt……….!!! Hai chiếc xe màu bạc và màu đỏ đâm vào nhau….đứa bé trai cố gắng lôi đứa bé gái ra……người phụ nữ ngất trong xe……”

-ÁÁÁááááaaaaaa…..!!!-thiên mỹ bật dậy. Tối nay lại mơ giấc mơ đó nữa. Nhưng ko có thiên vũ ở cạnh. Nhỏ chỉ biếc khóc một mình.

-Đáng sợ…!!!-nhỏ khẽ lẩm bẩm trong nước mặt khi thoáng nghĩ về giấc mơ đó. Nếu giấc mơ đó ko được giải mã thì có lẽ cả đời chẳng bao giờ nhỏ được ngủ ngon giấc. Bước xuống giường, nhỏ đi về phía WC. Lau mặt mũi xong nhỏ bước ra ngoài, lại leo lên giường, nhưng ko nằm xuống mà lại ngồi bó gối, thẫn thờ nhìn xung quanh. Căn phòng này bé, ko bằng một phần ba phòng của nhỏ nữa, nhưng ở nhà còn có thiên vũ. Ở đây đâu có ai ngoài nhỏ.

-Làm sao ngủ lại nữa đây?!-nhỏ lại lẩm bẩm.

1con cừu…

2con cừu…

3con…!

Chả buồn ngủ gì cả!!!

Nhỏ bực mình khi ko ngủ nổi! Đếm cừu cũng ko ăn thua! Nhìn đồng hồ. Ba giờ kém mười lăm. Còn khoảng 4tiếng nữa thiên vũ mới đến. Chờ tận bốn tiếng sao?

Không gian vắng lặng ko một tiếng động. Yên đến nỗi chỉ nghe tiếng thở của nhỏ. Tắt tivi, nhỏ bước ra ngoài ban công.

-chà…hôm nay trăng méo!!!-nhỏ khẽ thốt lên.

Ngồi lên lan can, nhỏ nhấm nháp cái bánh ngọt và ly cam ép vừa lấy trong tủ lạnh (nhỏ ở phòng VIP nên cái gì cũng có: tivi, đầu đĩa, tủ lạnh, điều hoà, WC riêng…)

-Sao trốn đi đâu rồi ta???-nhỏ khẽ nói, rồi cứ ngó ngó lên trời.

“Mấy ngôi sao bị mây che mất rồi mà, ngó cũng đâu có thấy!” -Trong đầu nhỏ khẽ hiên ra câu nói đó. Rồi hình ảnh hai cô bé có mái tóc màu vang hiện lên. Nhỏ ôm đầu. Ly nước cam rơi xuống đất vỡ choang.

Hình ảnh đó…quen lắm…nhưng cũng như lâu lắm…!

Hình như đó là ấu thơ của nhỏ.

Rồi hình ảnh lại rõ hơn một chút…

…………………………………………………………………

*Lúc đó, nhỏ cũng trèo lên lan can ngồi cùng hai cô bé khác. Cùng nhau ngắm sao. Nhỏ ngó hoài nhưng ko thấy ngôi nào. Một cô bé tóc cam khẽ nói:”mấy ngôi sao bị mây che mất rồi mà, ngó cũng đâu có thấy!!! Mỹ ngốc quá àk!!!”.

Nói rồi hai cô bé nhìn nhau cười.

Nhỏ cũng ngượng ngịu:”phải ha! Che rồi sao mà thấy!!!”.

Cô bé kia lại lên tiếng:”Sáng mai có người nhận nuôi chị em mình rồi, có lẽ sau này ko có cơ hội ngắm sao với Mỹ nữa đâu!!!”

“tại sao vậy?”-nhỏ hỏi.

“vì chị em mình sẽ sống cùng người khác! ko sống ở đây nữa!!!”-cô bé nói, giọng run run chực khóc.

“đừng khóc! Chị hứa ko khóc để tạm biệt Mỹ mà!”-cô bé kia lại gần an ủi chị mình.

“ko sao đâu! Dù có xa nhau chúng ta vẫn là bạn mà!”-nhỏ cười tươi nói, nhưng nước mắt đã chạm đến khoé môi.

“thật ko?”-cô chị hỏi lại nhỏ.

“thật!!!”-giọng nhỏ chắc nịch.

“vậy móc ngoéo nha!!!”-cô em giơ ngón tay út lên nói, cũng rơm rớm nước mắt.

“UK!”-nhỏ và cô bé kia cũng chìa tay ra.

Dưới ánh trăng sáng, hình ảnh ba đứa bé gái cùng ngoéo tay cho một lời thề “làm bạn mãi mãi” hiện lên. Thật đẹp và cũng thật dễ thương…..!!!*

-A…a…ư…m…đau quá…!-nhỏ khẽ rên rỉ.

lúc này thiên mỹ đã khuỵu hẳn xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu, chân nhỏ quỳ xuống nền ban công. Toàn thân run lẩy bẩy. Nhỏ ôm đầu chặt đến nỗi, vết thương vừa phẫu thuật lại hở m