
ặng lẽ chờ đợi bờ vai cô thôi không còn rung nữa, sau đó hỏi: “Hôm nay cũng là sinh nhật của Trần Tầm ư?”Phương Hồi ngẩng đầu lên, khuôn mặt sinh động ban nãy đã biến mất, đây mới là Phương Hồi đích thực trước mặt tôi.Một điều lạ là, sau khi phát hiện ra điều này, tôi lại cảm thấy bồn buồn.“Anh có tin không? Có lẽ người ta luôn có chuyện gì đó, dù muốn quên cũng không thể quên được. Cho dù thời gian đã trôi qua bao lâu, trốn đi dù xa đến đâu, cũng không làm được gì. Lòng không buông xuôi được, chỉ một chút thôi, cũng đã đủ rồi”. Cô nắm chiếc cốc của Hoan Hoan, nói khẽ: “Hai anh sinh nhật cùng một ngày, ngày 29 tháng 8, sao Xử Nữ…”.Sau đó, trong ngày sinh nhật của tôi và Trần Tầm, tại căn phòng nhỏ của tôi ở Australia, Phương Hồi đã chậm rãi kể cho tôi nghe một câu chuyện rất dài, dài đến nỗi tôi đứng ở bờ biển bên này vẫn có thể nhìn thấy bờ bên kia và dường như tôi cùng họ sống lại với những năm tháng đó, câu chuyện kéo dài suốt mười năm khiến tôi như nhìn thấy tuổi thanh xuân đột nhiên bạc phơ mái đầu trong tích tắc… TẬP 1 – PHẦN 2: THÍCHPhương Hồi nói: “Hồi đó bọn em không bao giờ nói đến từ yêu, yêu là từ xa vời, nặng nề biết bao. Bọn em chỉ nói thích, kể cả thích cũng là thích vụng thích trộm”Phương Hồi nói, cô là người không giống không nhan sắc nhất trong số tất cả các bóng hồng của Trần Tầm. Nếu phải đưa một tính từ thì cùng lắm cô chỉ được miêu tả là thanh tú.Tôi rất hiểu, cái gọi là thanh tú thật ra cũng chỉ là lời khen theo phép lịch sự. Hàm nghĩa sâu xa của câu nói này là, cô gái này không xinh đẹp, bình thường, rất bình thường.Dĩ nhiên, tôi cảm thấy cô nói như vậy là hơi khiêm tốn. Mặc dù Phương Hồi không phải là mĩ nhân sắc nước hương ười, nhưng rất có duyên. Tôi cảm thấy vẻ đẹp này của cô bắt Không còn nghi ngờ gì nữa, Phương Hồi chính là cô gái mà Trần Tầm đã từng yêu, mặc dù nói như vậy có phần chua xót, nhưng cộng với sự cảm nhận của tôi, tôi nghĩ rằng chắc chắn cậu ta đã từng yêu Phương Hồi rất sâu sắc.Lần đầu tiên tên của họ được gắn với nhau, là trên một góc thông báo đăng trên trong báo nọ của tờ Bắc Kinh buổi tối cuối thập kỉ 1990. Lúc đó các trường cấp ba có tiếng hoặc có tiền ở Bắc Kinh thường đăng danh sách thí sinh trúng tuyển trên mặt báo. Hai người đều thi đỗ vào trường phổ thông trung học, tên của họ người ở hàng trên kẻ hàng dưới.Tiếp đó, họ cùng được phân vào lớp (1) của khối 10, lúc biết nhau mới chỉ 16 tuổi.Thời gian đầu, Trần Tầm không để ý đến chuyện trong lớp còn có một Phương Hồi, bởi cô thuộc mẫu người quá đỗi bình thường, kể cả có nghỉ học, cũng chỉ có giáo viên chủ nhiệm và cán bộ theo dõi sĩ số của lớp biết mà thôi.Trần Tầm được vào thẳng cấp ba vì thành tích học tập xuất sắc, hơn nữa lại có kinh nghiệm làm cán bộ lớp, nên đã được chủ nhiệm khối chọn làm lớp trưởng. Hồi đó cậu là người vừa được thầy cô quý mến, vừa được bạn bè tôn sùng, thế nên cậu không có thời gian để ý đến những người như Phương Hồi.Sở dĩ Trần Tầm chú ý đến Phương Hồi là do hai cậu bạn thân Triệu Diệp và Kiều Nhiên. Triệu Diệp là người chơi bóng rổ rất giỏi của lớp, cao một mét chín mấy, tóc hơi xoăn tự nhiên, hàm răng trắng, mỗi khi cười, khuôn mặt nhìn rất rạng rỡ. Nói như lời Trần Tầm thì cậu ta không nên chơi bóng rổ mà nên đi quảng cáo cho hãng kem đánh răng Colgate, để hãng kem đánh răng này khỏi phải gõ vỏ sò nữa, mà có thể gõ thẳng lên răng theo từng độ tuổi của cậu ta, hiệu ứng quảng cáo sẽ chân thực, đáng tin cậy và lôi cuốn khách hàng hơn vỏ sò rất nhiều. TẬP 1 – PHẦN 2: THÍCH (2)Kiều Nhiên là một nam sinh điềm đạm, là lớp phó sinh hoạt kiêm cán bộ theo dõi sĩ số của lớp, cậu là người do Trần Tầm giới thiệu với cô giáo chủ nhiệm khi mới bước vào năm học mới. Cậu tận tâm lại ít nói, được cả lớp quý mến. Trần Tầm cho rằng, trong tất cả đám con trai, chắc chắn Triệu Diệp sẽ không giúp được việc gì, chỉ có Kiều Nhiên là đáng tin cậy.Trần Tầm, Triệu Diệp, Kiều Nhiên đều cao nên bị dồn ngồi bàn cuối, trong giờ học ba cậu thường xuyên nói chuyện, làm việc riêng. Hôm đó trong giờ học, cô giáo gọi Phương Hồi trả lời câu hỏi, Triệu Diệp liền huých Trần Tầm: “Này, ông đã nói chuyện với bạn kia bao giờ chưa?”.Trần Tầm liền ngẩng đầu lên, nói: “Tớ không nhớ lắm, hình như chưa”.“Còn ông thì sao? Đã nói chuyện bao giờ chưa?”. Triệu Diệp lại hỏi Kiều Nhiên.“Nói rồi, mấy hôm trước trực nhật với tổ bọn họ, sao vậy?”. Kiều Nhiên trả lời.“Lạ lắm! Khai giảng được một tháng rồi, con gái trong lớp mình chỉ có nàng đó chưa nói chuyện với tôi!”. Triệu Diệp nói.“Vậy hả?”. Trần Tầm liếc Phương Hồi một cái, cậu cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ về cô bạn này. Hôm đó là lần đầu tiên cậu nhìn kĩ, tuy nhiên cũng chỉ nhìn thấy chiếc bóng mảnh dẻ của cô.Thời chúng tôi học cấp ba, Bắc Kinh không rộng như bây giờ, khu vực vành đai bốn là khu đường đất giữa cánh đồng bát ngát, nhà ai nằm ở vành đai ba cũng đã bị coi là xa rồi, vành đai hai còn là đường bê tông, xe chạy trên đường tấp nập, nhưng về cơ bản không có khái niệm tắc đường, tuyến xe bus số 44 lao vun vút như tàu lượn siêu tốc. Hơn nữa hồi đó đời sống cũng không cao nh