Năm tháng vội vã

Năm tháng vội vã

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324834

Bình chọn: 9.00/10/483 lượt.

úc rút thì tớ giả vờ rút một cái, quà của cậu sẽ tặng cho tớ thôi”. TẬP 1 – PHẦN 3: QUA LẠI (21)“Xảo quyệt quá…”. Phương Hồi véo tay Trần Tầm một cái, nói.“Ái! Tớ cũng sẽ tặng cho cậu con gấu bông này mà! Cậu chả từng nói là rất thích ôm thú bông đi ngủ đó sao? Nhận được quà của tớ chắc chắn sẽ thích hơn quà của bạn A, B, C, D gì đó tặng đúng không?”.“Thế cậu thích quà gì?”. Phương Hồi đặt hộp nhạc lên giá, mặc dù vẫn đang cau mày, nhưng không giấu nổi nụ cười trên môi.“Miếng gảy đàn!”. Trần Tầm lại hắt xì hơi hai cái nữa rồi vội kéo Phương Hồi ra khỏi cửa hàng.“Miếng gảy guitar? Là cái gì vậy?”. Phương Hồi nhẹ nhàng vuốt phẳng lớp giấy gói chú chó bông, hỏi.“Là miếng gảy chuyên dùng để chơi đàn guitar đó. Tớ định học chơi guitar tong đợt nghỉ đông này, học kì sau là chơi cho cậu nghe được rồi”.Phương Hồi liền cười tỏ vẻ hiểu ý: “Cái đó đi đâu mua được nhỉ?”.“Ở Tân Giai Khẩu, bọn mình đến đó bây giờ đi!”. Trần Tầm mở khóa và nhảy lên xe.Hôm đó, bọn họ đã mua được miếng gảy đàn ở Tân Giai Khẩu, lúc đầu Phương Hồi tưởng là cái gì mới lạ lắm, cầm lên tay mới biết đó chỉ là một miếng nhựa mỏng. Cô cảm thấy tặng mỗi cái này cũng hơi ngại, và thế là lại mua thêm một lọ thủy tinh và ít giấy đẹp, gấp 99 ngôi sao bỏ vào. Cô dán hình trái tim màu bạc lên miếng gảy guitar màu đỏ đó, sau đó giấu nó trong lọ đựng ngôi sao.Buổi liên hoan văn nghệ rất náo nhiệt, mọi người đều chơi đùa rất vui vẻ, chất giọng của Lâm Gia Mạt chẳng kém gì ca sĩ Vương Phi[1'>,khiến bạn bè lớp khác đi qua đều ghé vào nghe, gây xôn xao cả khối 11. Tiểu phẩm của đám Trần Tầm không đâu vào đâu, nhưng vì Triệu Diệp quên lời thoại nên đã gây cười rất tốt. Thầy Lưu dạy Hóa cười ngặt nghẽo, sau khi tiết mục kết thúc liền kéo tay Triệu Diệp, “ờ ờ” hồi lâu, thầy cứ cười mãi mà không nói được gì. Tiết mục bốc thăm quà cuối cùng cũng rất thành công, Phương Hồi và Trần Tầm đều nhận được quà của nhau. Trần Tầm không ngờ Phương Hồi còn gấp ngôi sao may mắn cho cậu, nên cậu vô cùng phấn khởi, cứ chốc chốc lại giở ra xem. Còn Phương Hồi cũng không ngờ rằng, Trần Tầm lại gắn thêm hòn đá ghi tên cậu vào áo con chó bông, trên viên đá màu đen có viết hai chữ Trần Tầm nghiêng nghiêng ngả ngả bằng bột kim tuyến màu bạc, nhìn rất dễ thương. Nghĩ đến lời cậu đã từng nói, để mình ôm trong lúc ngủ, bất giác Phương Hồi liền đỏ bừng mặt.[1'> Vương Phi (1969) là một nữ ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, người mẫu của Hồng Kông. Cô là một thần tượng tại khắp Trung Quốc, Đài Loan, Hồng Kông, Singapore, Malaysia, Indonesia, Nhật Bản và nhiều quốc gia khác.Tuy nhiên, trò của bọn họ không qua được mắt Lâm Gia Mạt, cô bám riết hai đứa, nói “lấy công để làm việc tư”, mãi cho đến khi Trần Tầm mời ăn khoai nướng, Lâm Gia Mạt mới thôi.Thời gian trôi qua giữa những tiếng cười nói rộn ràng, kì thi cuối kì đã kết thúc, trường cho nghỉ đông, thoáng một cái mà đã sang năm 1999.Thành tích học tập của Phương Hồi và Trần Tầm đều không tồi, cuối kì, điểm của hai đứa cao thứ ba và thứ năm trong lớp, chính vì vậy, cả hai đều được ăn một cái tết rất thoải mái. Còn Triệu Diệp thì không được như vậy, cậu đứng thứ hai từ dưới lên, cả kì nghỉ đông phải ngoan ngoãn chầu trực ở nhà. TẬP 1 – PHẦN 3: QUA LẠI (22)Tết cổ truyền là dịp lễ lớn ở Trung Quốc, nhà nào cũng nghỉ ngơi, vui vẻ từ trước tết đến rằm tháng giêng, đi thăm hỏi họ hàng, bạn bè, chúc nhau những lời may mắn, treo câu đố và dán chữ Phúc ngược, như thế trong lòng mới cảm thấy yên tâm. Phương Hồi và Trần Tầm cũng không ngoại lệ, đi chơi tết khắp nơi với gia đình, thi thoảng gọi điện thoại còn không tìm được đối phương. Mãi đến ngày mùng 9 tết, Trần Tầm gọi điện cho Phương Hồi, nói là ngày mai gặp gỡ đám bạn thời để chỏm, bọn họ đòi gặp bạn gái của cậu, thế nên hẹn cô đi cùng. Phương Hồi vốn là người hay xấu hổ, không thích đến những chỗ ồn ào, đông người. Nhưng Trần Tầm một mực năn nỉ, cả kì nghỉ Phương Hồi không được gặp cậu, trong lòng cũng thấy nhớ nên đành nhận lời.Ngày hôm sau tuyết rơi lất phất, Trần Tầm đứng ở bến xe bus vừa giậm chân vừa đợi Phương Hồi. Phương Hồi đến muộn một, hai phút, sau khi xuống xe liền chạy vội về phía Trần Tầm. Hôm đó cô mặc rất nhiều áo, đội mũ, quàng khăn, đeo găng tay, nhìn mập hơn so với ngày thường, Trần Tầm liền bước lên cười: “Từ từ thôi! cẩn thận không ngã đấy! Để tớ xem nào, sao Phương Hồi nhà ta hôm nay lại như em gái vùng sơn cước thế này”.Phương Hồi liền vỗ cậu một cái, chu môi nói: “Đáng ghét! Hôm nay lạnh lắm! Tớ không ăn chơi bất chấp thời tiết như cậu được!”.“Ừ! Mặc nhiều cũng tốt! Xấu cũng không sao, đừng để lạnh là được!”. Trần Tầm kéo mũ xuống cho cô.Hai đứa lên xe, Phương Hồi liền hỏi: “Bạn thời để chỏm của cậu có mấy người? Học trường nào vậy?”.“Bốn người, hồi nhỏ nhà bọn tớ chung nhau một khoảnh sân, nhưng bây giờ đều chuyển đi hết rồi. Bọn họ học hành không tốt lắm, không vào được cấp ba, đứa thì học ở trường dạy nghề, đứa thì phải học trường kĩ thuật”.Quan niệm giáo dục thời đó không giống bây giờ lắm, không phải nhà nào cũng mong con cái mình thành đạt. Dù sao thì thế hệ trước ít người được


Snack's 1967