Teya Salat
Năm tháng vội vã

Năm tháng vội vã

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324494

Bình chọn: 9.00/10/449 lượt.

i vẻ buồn buồn.

“Đại ca nói gì vậy! Tớ thấy hình như đại ca cũng có nhiều thay đổi so với trước rồi! Tại đám Trần Tầm làm hư đại ca đó mà!” Thẩm Hiểu Đường ngại ngùng nói. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (138)“Không, tớ cũng muốn được thay đổi gì đó, tớ muốn được thích nghi với chốn này, vì tớ muốn ở lại Bắc Kinh!”.

“Ok! Nếu cậu mà quay về Sơn Đông thì chắc chắn tớ cũng sẽ nhớ cậu”. Thẩm Hiểu Đường bình thản nói, món chè sữa cô thích ăn đã được mang lên, ánh mắt cô đã liếc vào món đó.

“Hơ hơ, đâu có dễ dàng như vậy được…” Vương Thâm Chiêu cười buồn nói.

“Có gì mà không dễ dàng? Thủ đô là thủ đô của nhân dân cả nước, thay mặt cho nhân dân Bắc Kinh, tớ nhiệt liệt chào đón cậu!”. Thẩm Hiểu Đường gắp một miếng thức ăn và nói.

“Ừ! Thủ đô là thủ đô của nhân dân cả nước!”. Vương Thâm Chiêu gật đầu lia lịa.

Hai đứa ăn một bữa no nê, mặc dù Thẩm Hiểu Đường giành quyền trả tiền, nhưng đến cuối vẫn không tranh được với Vương Thâm Chiêu. Ra khỏi quán ăn, Vương Thâm Chiêu sực nhớ ra điều gì đó liền kéo Thẩm Hiểu Đường lại nói: “Cậu đợi tớ một lát nhé, tớ đi mua cái này!”. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (139)Không đợi Thẩm Hiểu Đường lên tiếng, Vương Thâm Chiêu đã chui vào siêu thị nhỏ bên cạnh, một lát sau xách ra một túi nhỏ, vui vẻ nhét vào tay cô nói: “Cậu ăn đi, cái này ngon lắm!”.

Thẩm Hiểu Đường cứ tưởng là cái gì ghê gớm, đón lấy mới biết là hạt dẻ, đối với những món kiểu này, Thẩm Hiểu Đường không thích lắm, mùa đông có thể còn nếm chút ít, nhưng sắp sang hè rồi, cứ nghĩ đến việc đã bày trong cửa hàng mấy tháng, cô lại không muốn ăn nữa.

“Cái này hả? Mùa đông cơ quan mẹ tớ phát cho một thùng, tớ ăn rồi, cậu cứ để mà ăn”.

“Cậu không thích ăn hả… Biết sớm tớ sẽ không mua nữa”. Vương Thâm Chiêu nói với giọng hẫng hụt.

“Cậu ăn đi”.

“Tớ ăn thì việc gì tớ phải mua hả”. Vương Thâm Chiêu nói nhỏ. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (140)Thẩm Hiểu Đường sững người ra một lát, tự nhiên thấy thương thương, cô vội đón lấy túi xách rồi bóc ra ăn một cái, sau đó lại dùng cái dĩa nhỏ đựng bên trong đút cho Vương Thâm Chiêu một miếng.

“Ngọt thật đấy! Đúng là rất ngon!”. Thẩm Hiểu Đường phồng mang cười nói.

“Ừ!”. Vương Thâm Chiêu cũng mỉm cười vui vẻ.

“Đại ca, đại ca tốt bụng quá”. Thẩm Hiểu Đường nhìn nụ cười hiền lành của cậu bạn rồi thốt lên. Túi đồ ăn vặt mấy tệ bạc khiến cô thấy cảm động, thực ra cái mà cô cần là niềm vui nho nhỏ như thế này, nhưng ở bên Trần Tầm, cô không có được điều đó. Thẩm Hiểu Đường cảm thấy có lẽ là do Trần Tầm đã trao gửi một phần nào đó cho Phương Hồi nên mới thờ ơ với cô như vậy, điều này khiến cô rất tủi thân.

Cô muốn được ở bên Trần Tầm một cách toàn tâm toàn ý, mọi nơi mọi lúc.

Khi Thẩm Hiểu Đường đưa ra lời đề nghị sống chung, Trần Tầm không tỏ ra sửng sốt hay hào hứng lắm, cậu im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên nói: “ừ”. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (141)Hồi đó chuyện các đôi tình nhân sinh viên ra ngoài thuê phòng cũng không có gì là ghê gớm. Quanh khu vực các trường đại học, về cơ bản đều có những đôi tình nhân sống chung với nhau, buổi sáng cùng đi mua đồ ăn sáng như các cụ già, tối đến lại mua đồ ăn gì đó, cuộc sống cũng khá mặn nồng.

Tuy nhiên, việc Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường sống chung với nhau lại hơi khác với các đôi tình nhân khác. Hai người đều mang theo tâm trạng được ăn cả, ngã về không, định dùng cách này để gìn giữ tình cảm của họ, cho nhau niềm tin để có thể tiếp tục ở bên nhau, trong lòng họ cũng cảm thấy hơi nặng nề.

Phòng là do Trần Tầm tìm, cậu đã tìm các tờ quảng cáo cho thuê nhà, tìm người thuê chúng dán ở bảng tin của trường và các khu dân cư, hai tuần đó gần như không làm được gì mà chỉ loanh quanh đi xem nhà. Cuối cùng họ đã thuê được một căn nhà có một phòng ngủ, một phòng khách ở một khu tập thể cũ, một đôi tình nhân sống ở đó đã chuyển đi, hàng xóm cũng là sinh viên trường họ và thế là đã chuyển nhượng sang cho họ, tiền thuê nhà mỗi tháng là 600 tệ, wc và bếp dùng chung, tiền điện tiền nước chia đôi.

Hôm chuyển đến đó, Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường đều không được vui cho lắm, đặc biệt là Thẩm Hiểu Đường, căn nhà đó cách quá xa so với căn nhà nhỏ ấm áp mà cô tưởng tượng, căn phòng mà nam chính và nữ chính trong phim thuê đều rất sạch đẹp, còn căn phòng của họ, vách tường rơi ra từng mảng, sàn nhà cũng không được lát đá mà chỉ là nền xi măng, cái gọi là đồ gia dụng có sẵn chỉ là một chiếc giường đôi, một chiếc bàn học cũ, một tủ quần áo bẩn bẩn và hai chiếc ghế con nhìn cũng chẳng chắc chắn gì, wc thì không được lát gạch men, bồn cầu thì mất nắp, bếp nấu thì có một một lớp dầu mỡ két lại. Đối với những người đã quen với cuộc sống đầy đủ, thoải mái như Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường, nhìn cũng thấy không thoải mái, dường như không giống với những gì tưởng tượng ban đầu. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (142)Sau khi đã quét dọn sơ sơ, hai người cùng quỳ lên giường tài chăn đệm, đột nhiên đầu giường có con gián bò ra, Thẩm Hiểu Đường nhìn thấy liền hét lên, Trần Tầm vội vớ lấy chiếc dép đập, nhưng không may lại đập chết nó trên chiếc ga trải giường mới, nhìn vết tích kinh tởm đó, Trần Tầm và