
không? Vì em nghĩ rằng như thế sẽ làm vấy bẩn tình cảm của chúng mình, em luôn yêu anh bằng tình cảm chân thành như thế. Nhưng Trần Tầm ạ, cho đến giờ phút này, anh vẫn không hỏi em rằng em có còn thích anh không? Anh không còn thích em nhưng em vẫn thích anh…”
Trần Tầm sững sờ nhìn Phương Hồi, khuôn mặt nhợt nhạt, nhỏ nhắn của cô và bụi hoa sau lưng cô tựa như hòa vào thành một, dường như tạo thành chùm sáng tỏa vào lòng cậu, bao kỉ niệm cũ chợt ùa về, Trần Tầm thấy khóe mắt mình hơi ươn ướt.
Cậu bước đến và ôm chặt Phương Hồi vào lòng, ghé sát vào mái tóc mềm mại của cô nói: “Phương Hồi… Em có biết là anh không muốn nói lời xin lỗi với em đến mức nào hay không? Anh tưởng rằng suốt đời sẽ không phải nói câu đó…” TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (128)Phương Hồi không vòng tay ra ôm lại cậu mà chỉ dựa vào bờ vai quen thuộc, nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt thấm ướt áo.
“Chỉ tiếc rằng bọn mình không có suốt đời nữa…”.
Hôm đó Trần Tầm ngồi với Phương Hồi cho đến lúc mặt trời lặn, thỉnh thoảng nhắc lại chuyện cũ mà không kìm được nước mắt, hai người càng nói càng không còn gì để nói, cuối cùng sự im lặng hòa cùng nước mắt, trong bóng tối, khuôn mặt cả hai đứa đều nhạt nhòa dần, không còn nhìn rõ nhau nữa.
Giữa chừng, điện thoại của Trần Tầm đổ chuông rất nhiều lần nhưng cậu cũng không nhấc, cậu biết chắc chắn là Thẩm Hiểu Đường đang tìm mình, Đường Hải Băng đã hẹn tối đi ăn thịt dê, giờ chắc đã đến rồi. Nhưng Trần Tầm không muốn đứng đậy, đã lâu lắm rồi cậu không ngồi nói chuyện nghiêm túc được với Phương Hồi như thế này, cậu cảm thấy nếu bỏ về thì hai người lại trở nên xa lạ như trước đây.
Nhưng họ đều không thể ngăn cản được thời gian đang từng phút trôi qua, ngày hôm qua không thể níu kéo được nữa. Lúc ra về, Trần Tầm không nói lời an ủi nào, cậu giơ điện thoại lên rồi chỉ cho Phương Hồi và nói: “Sau này có việc gì nhớ gọi cho anh nhé”. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (129)“Còn có việc gì nữa”. Phương Hồi bình thản đáp.
“Không có việc gì cũng vẫn gọi được mà!”. Trần Tầm có vẻ cuống, dường như nói chuyện với Phương Hồi rất khó tìm được tiếng nói chung.
“Thế đã nhé, bye bye”. Phương Hồi quay đi nói.
“Hả? Em về luôn ư? Sao mà dứt khoát thế!”. Trần Tầm đứng sau gọi với theo.
“Thế anh bảo em phải nói gì hả? Vẫn như trước đây ư? Kéo anh lại và nói anh ở lại với em thêm lúc nữa ư?” Giọng Phương Hồi cao hơn.
“Không, chắc tại anh mơ mộng hão huyền quá… có lẽ như thế là hay nhất”. Trần Tầm lắc đầu nói: TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (130)“Em về nhé, bye bye”.
Sau khi quay đi và bước được mấy bước, Trần Tầm bắt đầu chạy thục mạng, nhìn theo bóng cậu mất hút trong màn đêm Phương Hồi thở dài một tiếng.
Trần Tầm quay về giảng đường, bạn bè cùng lớp đã ra về từ lâu, sách của cậu bị Thẩm Hiểu Đường đặt ở vị trí hai đứa thường ngồi, bên trên có dán tờ giấy note được viết bằng nét bút tinh nghịch: “Không đợi anh nữa đâu, em và Hải Băng đi trước đây, anh đến trả tiền nhé!”.
Bên trên mẩu giấy cô còn vẽ hình chú gấu với khuôn mặt ngộ nghĩnh, nhìn chú gấu đó, Trần Tầm lại tưởng tượng được ra cảnh Thẩm Hiểu Đường cầm bút, cô cầm bút không chuẩn, mấy ngón tay chụm vào nhau, vì thế để lại một vết chai khá rõ ở ngón giữa do dùng bút lâu ngày. Nghĩ đến vết lồi nhỏ đó, Trần Tầm lại nhớ đến cảm giác được nắm bàn tay có vết chai đó, Trần Tầm lại thấy ấm lòng hẳn lên.
Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Hiểu Đường, điện thoại vừa đổ chuông, đầu bên kia đã nhấc máy, giọng rất lo lắng: “Anh đang ở đâu vậy?”.
“Anh đang trên lớp, anh nhìn thấy mẩu giấy em để lại cho anh rồi”. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (131)“Vâng, em và Hải Băng ăn xong rồi, đang đợi anh ở cổng quán nhé, anh đến đã rồi tính sau!”.
“Ừ”. Trần Tầm cúp máy, cậu gấp mẩu giấy lại rồi đút vào túi quần, vì bàn tay mà cậu đang nắm, Trần Tầm cảm thấy đã đến lúc phải nói gì đó rồi.
Lúc gặp Thẩm Hiểu Đường, Trần Tầm thấy mắt cô đỏ hoe, Đường Hải Băng bước đến trước mặt cậu nói: “Ông tệ thật đấy! Có việc gì sao không nói sớm đi? Làm mất cả thời gian của anh em! Thẩm Hiểu Đường cũng thấy sốt ruột lây, chẳng ra cái gì cả! Bữa hôm nay ông trả tiền đó!”.
“Hải Băng, anh đừng giấu giếm cho Trần Tầm nữa! Em gọi cho anh bao nhiêu cú điện thoại như vậy mà không chịu nhấc máy”. Thẩm Hiểu Đường cắn môi nói.
“Anh đi gặp Phương Hồi một lúc”. Trần Tầm bình tĩnh nói.
“À, bạn học cùng cấp ba với ông đúng không, thôi bọn mình đừng đứng ở đây nữa, tìm chỗ nào đó nói chuyện đi…”. Đường Hải Băng vẫn định lảng sang chuyện khác. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (132)“Phương Hồi là bạn học cấp ba với anh, đồng thời cũng là bạn gái cũ của anh”. Trần Tầm nói chậm rãi nhưng rất rành mạch.
Câu nói này khiến cả ba người lập tức rơi vào trong yên lặng, đôi mắt to tròn của Thẩm Hiểu Đường liền ngân ngấn nước mắt, cô nhìn Trần Tầm không chớp mắt, nước mắt lăn dài xuống má cô.
“Anh nói dối em!”
Trần Tầm nhẹ nhàng lau nước mắt cho Thẩm Hiểu Đường rồi nói: “Anh kể cho em nghe chuyện cũ của bọn anh nhé, chắc chắn anh không nói dối em đâu”.
Hôm đó, tại quán thịt dê nổi tiếng đối diện với trường W, Trần Tầm đã kể cho Thẩm Hiểu Đườ