Old school Easter eggs.
Năm tháng vội vã

Năm tháng vội vã

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324651

Bình chọn: 7.5.00/10/465 lượt.

g lại bật cười ha ha, cả hai đứa đều giật nảy mình, Tống Ninh trợn mắt nhìn cậu ta nói: “Cao Thượng! Ông đừng có lên cơn đùng đùng như thế được không! Người biết thì bảo ông đang xem ti vi, người nào không biết lại tưởng Quảng Cường đem đứa nào về làm mấy hiệp trong phòng mình đấy!”.

“Cái này… xem vui lắm! Tôi và bà nội tôi đều rất khoái xem!”. Cao Khả Thượng chỉ tay vào ti vi cười nói. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (79)“Hay cái gì mà hay! Tôi phát hiện thấy sở thích của ông giống hệt sở thích của các bà già, nào là học thuộc điểm đỗ xe bus, xem phim truyền hình gì đó. Haizz, con trai không nên sống ở nhà bà, kiểu gì cũng mắc tật lắm điều!”. Tống Ninh lắc đầu nói.

“Tôi sống với nhà ai thì liên quan gì đến ông?”. Cao Khả Thượng hậm hực liếc Tống Ninh một cái rồi nói: “Chắc chắn lại vừa bị Lâm Gia Mạt quạt cho một trận nên mới về phòng giận cá chém thớt đây!”.

“Tôi… ông…”

Tống Ninh bị Cao Khả Thượng điểm trúng huyệt, Vương Thâm Chiêu liền cười rồi vỗ vai Tống Ninh nói: “Thôi, đi học đi, Cao Thượng đã học thuộc được nửa cuốn vở ghi của tôi, cậu còn chưa xem lần nào đúng không?”.

“Hóa ra hắn ta chuẩn bị từ lâu rồi hả! Thảo nào ngồi xem ti vi nhàn nhã thế! Tôi cũng không ngồi 888 với các ông nữa mà đi photo vở đây!”. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (80)Tống Ninh đến cửa hàng photo nhỏ ở cổng trường phía Đông, mỗi lần đến cuối học ki, công việc làm ăn của cửa hàng rất phát, người thì photo vở, kẻ thì photo đề thi, thậm chí có người còn in tài liệu thành các tờ giấy nhỏ để quay bài, từ xa đã nhìn thấy mọi người xếp thành hàng dài. Những sinh viên bình thường không chịu học hành tử tế, đến lúc này mới vận hết nội công, thậm chí miệt mài ôn bài thâu đêm suốt sáng ngoài hành lang dưới ánh đèn nhà vệ sinh hoặc đèn trong sân trường, không mong xuất sắc chỉ mong đạt điểm trung bình, không mong được tuyển thẳng lên cao học mà chỉ mong được tốt nghiệp ra trường.

Cho dù ranh ma đến đâu Tống Ninh cũng không có cách nào để chen ngang, đành ủ dột xếp vào cuối hàng. Cậu vừa đứng vào thì mắt chợt sáng lên vì nhìn thấy một chiếc bóng mảnh dẻ quen thuộc xếp trước mặt mình. Cậu hào hứng bước đến, vỗ vai người đó một cái rồi nói: “Hê, Phương Hồi! Lâu lắm rồi không gặp cậu!”.

Phương Hồi liền quay đầu lại, nhìn thấy Tống Ninh bèn nở một nụ cười miễn cưỡng. Cô vốn không thân với đám bạn cùng phòng của Trần Tầm, sau khi chia tay với cậu, ít nhiều cũng thấy ngại ngùng, vì thế song song với việc phải tránh mặt Trần Tầm, gần như cô cũng cắt đứt mọi quan hệ với những người xung quanh cậu.

Tống Ninh lại không tỏ ra khách khí gì mà vui vẻ đứng bên cạnh cô, nhìn cuốn vở vi tích phân trong tay Phương Hồi rồi hỏi: “Cậu cũng photo vở hả? Tớ cứ tưởng cậu là sinh viên chăm chỉ không bao giờ đi học muộn, lúc nào cũng ngồi ở hàng ghế đầu cơ!”. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (81)“Tớ không phải là sinh viên chăm chỉ, bài vở gần đây tớ không ghi chép gì”. Phương Hồi bình thản đáp.

Không cần phải nói Tống Ninh cũng biết tại sao cô không ghi chép bài vở gần đây, cậu nhìn cô gái mảnh mai trước mặt minh và nói với giọng thông cảm: “Phương Hồi, thực ra Trần Tầm…”

“Không liên quan gì đến cậu ấy, cậu không cần phải nói đâu!”. Phương Hồi ngắt lời cậu, có lẽ do cuống quá nên giọng cô cũng có phần gắt gỏng, sau khi nói xong, cô cũng thấy hơi ngại, bèn vội lảng sang chuyện khác: “Cậu photo vở gì vậy?”.

“Kinh tế chính trị. Cậu có cần không? Vở của đại ca phòng bọn tớ, rất đầy đủ, tớ muốn photo một cuốn cho Gia Mạt, bình thường cậu ấy cũng chẳng học hành gì. Nếu cậu cần thì tớ photo cả luôn cho, lát nữa cậu mang về cho Gia Mạt hộ tớ nhé”. Tống Ninh mở cuốn vở của Vương Thâm Chiêu ra nói.

“Không cần đâu, vở kinh tế chính trị tớ có rồi”. Phương Hồi nhìn cuốn vở dày đặc chữ rồi lắc đầu nói: “Lát nữa cậu đưa tớ, tớ sẽ mang lên cho Gia Mạt, cậu quan tâm đến Gia Mạt nhỉ”. TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (82)“Haizz, quan tâm nữa cũng chẳng để làm gì, người ta có để ý gì đâu!”. Tống Ninh nói với vẻ chán chường.

“Không phải đâu, tớ rất hiểu Gia Mạt, người mà cậu ấy không để ý thì cậu ấy chẳng buồn nhắc đến đâu. Nhưng không phải cậu ấy vẫn mơ thấy cậu đó sao? Thế nên cậu phải có lòng tin đối với mình”. Phương Hồi mỉm cười nói.

“Nhưng, người mà cậu ấy mơ thấy không phải là tớ…” Tống Ninh cúi đầu xuống nói.

“Sao lại không phải? Cậu ấy trực tiếp nói với tớ mà, hôm đó ăn cơm…”. Phương Hồi nhớ lại chuyện cũ, bất giác dừng lại một lát, cảm giác đau đớn, xót xa trong lòng khiến cô rơi vào trạng thái thẫn thờ, rồi cô lại nói tiếp: “Tóm lại chắc chắn là cậu mà”.

“Không phải thật mà”. Tống Ninh cũng dừng lại, dường như phải hạ quyết tâm rất lớn mới nói được tiếp: “Đằng nào thì cậu và Trần Tầm cũng chia tay nhau rồi, tớ cũng không giấu cậu nữa, thực ra người mà Gia Mạt mơ thấy ngày hôm đó là… Trần Tầm…”

Nét mặt Phương Hồi liền sững lại, cô nhìn chằm chằm vào Tống Ninh, tựa như cậu vừa nói câu gì đó vô cùng khó tin, một lúc lâu sau cô mới run rẩy nói: “Không thể! Cậu đừng nói linh tinh, rõ ràng là cậu ấy… rõ ràng là cậu ấy…” TẬP 2 – PHẦN 8: CHIA TAY (83)“Tớ không nói linh tinh đâu! Đó là điều m