Polaroid
Năm tháng vội vã

Năm tháng vội vã

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324481

Bình chọn: 10.00/10/448 lượt.

quên chào Kiều Nhiên và mọi người.Hồi đó, chiều hoàng hôn ở Bắc Kinh chắc rất đẹp.Người không đông đúc, xe cộ không nhiều, cũng không có nhiều tòa nhà văn phòng cao tầng như bây giờ. Người Bắc Kinh vẫn chưa tái định cư ra khu vực ngoại ô, Tây Trực Môn vẫn chưa có nhiều cầu vượt ngợp mắt và các công trình kiến tóc hình vòm thậm xưng như bây giờ, đường Bình An vẫn kết nối nhiều con ngõ nhỏ, họ vẫn còn rất trẻ trung.Trần Tầm đưa Phương Hồi đi qua những khu nhà tường xanh ngói đỏ ở Nam Trì Tử, đèn đường hắt xuống, tạo thành hai bóng tròn tuyệt đẹp.Phương Hồi ôm ba lô, bàn chân lắc qua lắc lại, nói chuyện với Trần Tầm.“Cậu đừng giận Triệu Diệp, cậu ấy làm thế chỉ vì muốn nói chuyện với cậu thôi!”.“Tớ biết mà, tớ không giận đâu”.“Thật hả? Thấy bảo con gái ghét nhất là bị con trai lừa mà!”. Trần Tầm cười nói: “Có hôm tớ xem phim với mẹ tớ, những tình tiết khác mẹ tớ không nhớ, bà chỉ nhớ vai nữ chính, chính là cô đóng vai Xuân Hỷ trong phim Hí thuyết Càn Long (Những câu chuyện về vua Càn Long) đó, cô ta gào lớn: ‘Tại sao anh lại lừa em! Sao anh có thể lừa em! Anh tàn nhẫn lắm, dám lừa cả em!’”.Trần Tầm bắt chước giọng các sao nữ Hồng Kông, Đài Loan, khiến Phương Hồi cười khúc khích.“Tớ không sợ bị lừa. Nói dối cũng được, nhưng đừng để tớ biết được sự thật”.“Tại sao?”.“Nếu không biết đó là lời dối trá thì sống sẽ thoải mái hơn. Đối với tớ, sự thật không có nghĩa lí gì nhiều, thà cứ bị lừa mà không biết còn hơn là tỉnh táo nhận ra mình bị lừa, vì nếu tỉnh táo biết được sự thật sẽ vô cùng đau khổ”.“Hả? Nếu biết nhận lỗi và hứa sau này sẽ không lừa cậu nữa thì sao?”.“Đừng xin lỗi, câu nói mà tớ ghét nhất là “xin lỗi”. Nếu đã nói lời “xin lỗi” tức là đang mắc nợ nhau.”“Vậy hả…”.“Ừ! Lạ lắm phải không, hi hi”. Phương Hồi tự cười mỉa mình, cô bóp chặt đầu khóa của ba lô, chiếc khóa hằn lên ngón tay. TẬP 1 – PHẦN 2: THÍCH (14)Mặc dù Phương Hồi nói như vậy, nhưng Trần Tầm cảm thấy chắc chắn là cô rất sợ bị lừa, sợ bị bắt nạt. Cậu nhớ lại vẻ lặng lẽ cúi đầu của cô trong lớp mà thấy thương thương. Cô bạn này không những hiền lành mà còn dịu dàng. Cô không bao giờ làm phiền bất kì ai, nhưng những việc mà người khác nhờ, cô luôn giúp đỡ hết mình. Có thể nhiều lúc còn vụng về, nhưng không cố tình che giấu. Mỗi lần cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lúc nào cũng như muốn né tránh, nhưng nhìn kĩ vào đáy mắt cô, thấy thật trong sáng biết bao.“OK! Từ nay về sau tớ sẽ không nói lời xin lỗi với cậu nữa, tớ sẽ nói không sao cả! Kể cả có giẫm vào chân cậu tớ cũng sẽ nói không sao cả, coi như là cậu nợ tớ!”.“Cậu nói gì vậy!”. Phương Hồi lại cười, lần này cười rất vui vẻ.Nếu cô không thích xin lỗi, thì cậu sẽ không nói. Nếu cô không dám lại gần, thì cậu sẽ chủ động tấn công. Nếu cô vẫn lùi bước, thì cậu sẽ kéo cô lại.Lúc đó chắc là Trần Tầm đã nghĩ như vậy, còn chuyện vì sao lại như vậy, rất đơn giản…Vì cậu đã thích Phương Hồi.Ngày hôm sau đi học, bản kiểm điểm của Triệu Diệp đã được trót lọt cho qua. Triệu Diệp đã lấy lại được phong độ, chỉ có điều trong giờ Hóa, cậu không còn gây nhiễu nữa, bất luận thầy Lưu nói bao nhiêu từ “ờ”, cậu đều nghe giảng rất chăm chú.Tan học, Phương Hồi không đợi Triệu Diệp về cùng nữa, cô dắt xe đi dọc theo sân bóng, đúng lúc nhìn thấy Triệu Diệp, Trần Tầm, Kiều Nhiên đang chơi bóng. Triệu Diệp cũng nhìn thấy cô và ghé vào tai Trần Tầm nói nhỏ: “Lát nữa tôi chuyền bóng cho ông, ông đừng bắt nhé!”. Trần Tầm gật đầu với vẻ thắc mắc, chưa kịp chạy lại thì đã thấy Triệu Diệp ném bóng về phía Phương Hồi.Bóng rơi trúng vào bánh sau xe Phương Hồi, chiếc xe liền đổ chổng kềnh.“Oái, trượt rồi!”. Triệu Diệp cười khoái chí.Phương Hồi trừng mắt nhìn cậu ta, nói: “Ghét quá!”“Ông giở trò gì vậy?”. Trần Tầm đập tay vào Triệu Diệp nói.“Hê! Sao ông mạnh tay thế!”. Triệu Diệp vừa xoa vai vừa nói: “Phương Hồi bảo không giận mà hôm nay tôi bye bye lại không thèm nói gì!”.“Đáng đời!”. Trần Tầm đang định đến dựng xe cho Phương Hồi thì thấy Kiều Nhiên chạy đến.Kiều Nhiên chỉnh lại ghi đông cho cô, hai người chuyện trò với nhau gì đó rất thân mật rồi vẫy tay chào nhau.“Ê, ông bảo liệu Kiều Nhiên có gì với Phương Hồi không!”. Triệu Diệp huých tay vào Trần Tầm đang đứng thần người.“Không biết!”.Trần Tầm liền cướp ngay quả bóng trong tay cậu ta, đứng ở vạch 3 điểm ném về phía rổ.Bóng liền chui tọt vào rổ.7Đúng là Kiều Nhiên có tình ý gì đó với Phương Hồi.Nhưng cái gọi là có tình ý gì đó chỉ là một trong số rất nhiều chuyện ở thời cấp ba của cậu. Hàng ngày cậu còn phải phân công các tổ trực nhật, phải lên phòng giáo vụ lấy bút viết bảng, phải nhắc nhở bạn bè nhớ mặc đồng phục, cắt tóc mái, trải khăn trải bàn trước khi sao đỏ kiểm tra, ngoài ra còn phải học thuộc bài khóa tong New Concept English chép vào thứ ba hàng tuần, rồi còn phải làm bài tập, phải đi chiếm sân để buổi trưa có chỗ chơi bóng, phải làm trăm thứ việc không tên nhưng vẫn buộc phải làm.Việc thích Phương Hồi nằm trong số những việc này, nó thường xuyên khiến trái tim, tâm hồn cậu xao động. Nhưng có thể do bẽn lẽn, cũng có thể là do không ý thức được rằng mình có đối thủ nên cậu