XtGem Forum catalog
Năm tháng vội vã

Năm tháng vội vã

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325242

Bình chọn: 10.00/10/524 lượt.

“Em kia kìa!”. Tống Ninh chu môi, ra sức vẫy tay gọi: “Gia Mạt, Gia Mạt! Bên này, bên này!”.Trần Tầm liếc Tống Ninh nói: “Ông đúng là đứng núi này trông núi nọ, không rảnh rang phút nào!”.Lâm Gia Mạt bước đến, nhìn bọn họ bằng ánh mắt hồ nghi và hỏi: “Có phải các cậu lại làm biếng rồi không? Chui ra đây lang thang hả?”.“Đâu có, bọn tớ vừa gọi điện về nhà thì nhìn thấy cậu, đằng nào thì bây giờ cũng chẳng có việc gì, nói chuyện vài câu thôi mà”. Tống Ninh cười nói.“Cậu đến đúng lúc quá, lên tầng gọi Phương Hồi hộ tớ với, cậu ấy không mang di động, mấy ngày nay tớ không liên lạc được với cậu ấy rồi!”. Trần Tầm nói.“Tớ biết ngay là không có việc gì thì cậu đâu có thèm tìm tớ, chắc chắn vẫn là nhờ tớ giục giã, nhắn nhủ em yêu đúng không”. Lâm Gia Mạt khoanh tay, liếc Trần Tầm một cái nói. TẬP 2 – PHẦN 7: GẶP GỠ (24)“Thôi đi mà!”. Trần Tầm cười và đẩy lưng cô: “Đi nhanh lên, quay về tớ sẽ mua bim bim cho cậu!”.6Lúc Lâm Gia Mạt bước vào phòng, Phương Hồi đang nói chuyện với Lí Kì và mấy cô bạn trong phòng. Lâm Gia Mạt đứng trước cửa, cũng không đi vào trong mà chỉ vẫy tay gọi: “Phương Hồi, cậu ra đây chút, Trần Tầm tìm cậu, đang đợi dưới sân!”.Chỉ một câu nói đơn giản của Lâm Gia Mạt đã khiến cả phòng đều im bặt, đám Lí Kì nhìn Phương Hồi bằng ánh mắt sửng sốt, Phương Hồi đỏ bừng mặt, nói nhỏ: “Trước bọn… bọn tớ học cùng trường…”.Chắc Lâm Gia Mạt cũng đã hiểu ý, Trần Tầm là người khá có tiếng tăm, đám con gái đều bàn luận về cậu, trong khi rõ ràng là Phương Hồi vẫn chưa nói cô có quan hệ gì với Trần Tầm, mới khiến mọi người sửng sốt như vậy. Cô liền cười, bước vào kéo Phương Hồi nói: “Cậu vẫn chưa kể với mọi người đúng không? Thế thì tớ kể thay cậu nhé, cậu ấy là người yêu của Trần Tầm, hai người yêu nhau từ thời cấp ba, đến giờ cũng được hai ba, năm rồi nhỉ?”.Câu nói của Lâm Gia Mạt khiến cả phòng đều nín thở, rồi mọi người thi nhau hỏi, Phương Hồi cũng không biết phải kể từ đâu nên chỉ cười gượng. Lâm Gia Mạt hứa thay cho cô, bảo tối về sẽ để bọn họ tra khảo, sau đó mới kéo cô ra ngoài.Phương Hồi đi xuống cầu thang mới bình tĩnh được trở lại, cô kéo Lâm Gia Mạt nói: “Gia Mạt, cậu hại tớ quá! Buổi chiều bọn họ nói chuyện với tớ về Trần Tầm, tớ không nói gì, đến giờ lại…!”.“Giờ có phải thời cấp ba nữa đâu! Cậu giấu mọi người làm gì? Sau này sớm muộn gì cũng sẽ biết! Tớ tưởng cậu nói lâu rồi chứ! Ngày đầu tiên bọn tớ nhận phòng, tối đến mọi người đã kể hết tình sử cho nhau nghe rồi”. Lâm Gia Mạt xòe tay ra nói.Phương Hồi cau mày đi xuống, Trần Tầm cười bước đến nói: “Tiểu thư quá! Sao em xuống muộn thế!”Được gặp Trần Tầm, Phương Hồi thấy mừng hẳn lên, cô kéo cậu nói: “Sao anh cứ thoắt ẩn thoắt hiện vậy! Mấy ngày tập luyện vừa rồi em chẳng nhìn thấy anh đâu cả! Chỉ lúc hát đối mới xác định được anh vẫn còn đang ở đây!”.“Cậu không nhìn thấy hắn là phải thôi! Hắn là đội phó của bọn tớ, lười tập luyện lắm!”. Tống Ninh tiếp lời.Phương Hồi nhìn Tống Ninh bằng ánh mắt thắc mắc, Lâm Gia Mạt đứng bên cạnh nói: “Cậu chưa gặp bạn này đúng không? Đây là Tống Ninh, cùng phòng với Trần Tầm!”.Phương Hồi gật đầu chào, Trần Tầm liền kéo cô lại nói với Tống Ninh: “Đây chính là Phương Hồi!”.“Ồ! Đây là Phương Hồi hả? Tớ thường xuyên được nghe Trần Tầm nói về cậu, có phải… các cậu chơi với nhau từ nhỏ không?”. Tống Ninh nói với vẻ chợt hiểu ra vấn đề. TẬP 2 – PHẦN 7: GẶP GỠ (25)“Không phải. Cậu chơi với Trần Tầm từ nhỏ tên là Ngô Đình Đình, tớ là bạn học cấp ba của cậu ấy”. Phương Hồi lạnh lùng trả lời rồi quay đầu bước về phía trước.Trần Tầm giẫm mạnh vào chân Tống Ninh một cái rồi nói nhỏ: “Nhóc con, ông hại tôi rồi!”.Trần Tầm đuổi theo Phương Hồi, cười nói: “Anh chỉ là bạn cùng cấp ba của em thôi hả!”.“Lẽ nào ngay cả bạn cùng cấp ba cũng không phải ư? Thế em nói em là bạn cùng trường với anh được chưa?”. Phương Hồi giận dỗi nói.“Em cố tình chọc tức anh đúng không? Sao em ăn nói còn ghê gớm hơn cả Lâm Gia Mạt vậy?”. Trần Tầm kéo cô nói.“Ai mà biết anh nói gì về em? Em chọn cách nói chắc ăn nhất, để anh đỡ mất mặt chứ sao!”. Phương Hồi cúi đầu xuống nói.Trần Tầm cười rồi quay vai cô lại và nói với Tống Ninh: “Nhớ đây này! Đây là bạn gái tôi!”.“Dạ em biết”. Tống Ninh chào theo kiểu nhà binh nói.Phương Hồi mím môi cười, lúc này hai đứa mới len lén nắm tay nhau.Trần Tầm móc từ trong túi ra hai vỏ đạn nhét vào tay Phương Hồi nói: “Cho em này! Anh nhặt được ở bãi tập bắn hồi sáng đấy, đạn thật đó!”.Phương Hồi cầm lấy xem, cũng không thấy gì lạ, nhưng trong lòng cô rất vui vì Trần Tầm vẫn nhớ đến cô, rồi cô liền đưa lại nói: “Hay thì anh cứ giữ lại đi, em cũng không chơi mấy thứ này!”.Lâm Gia Mạt từ sau bước tới nói: “Các cậu lén lén lút lút làm gì vậy? Có gì hay mà không cho tớ xem hả?”.“Không có gì cả, vỏ đạn Trần Tầm nhặt được!”. Phương Hồi xòe tay ra cho cô xem.“Cái gì mà không có gì! Anh chọn mãi mới lấy được hai cái vỏ hoàn chỉnh nhất đấy!”. Trần Tầm trợn mắt nói.“Ui cha! Tôi đâu có định xin đâu! Coi vẻ hà tiện của cậu kìa!”. Lâm Gia Mạt vứt trả vỏ lựu đạn cho Trần Tầm nói.“Đúng vậy, chỗ tớ cũng có, nếu cậu thích tớ sẽ cho cậu!”. Tốn