
gười đều về phòng nằm nghỉ, chợp mắt hoặc nghỉ một lúc, đợi đến giờ tập hợp buổi chiều lại miễn cưỡng xuống sân. Buổi chiều cũng tập như buổi sáng, chỉ có điều nắng gắt hơn. Lúc đứng nghiêm thỉnh thoảng cũng có sinh viên bị ngất, giáo viên và thầy quân sự vội dìu đến phòng y tế, mọi người xung quanh đều lộ rõ vẻ ngưỡng mộ, ước mình cũng được ngất đi cho rồi. Trước giờ ăn tối cũng vẫn phải hát, ăn tối xong nghỉ một lát, tối đến thầy quân sự và thầy giáo còn thường xuyên bắt tập hợp lại để giảng bài về quân sự, muỗi ở khu căn cứ quân sự cũng được béo mập hơn, tiếng vỗ tay đập muỗi thi nhau vang lên, nhưng nếu vỗ to quá, chắc chắn sẽ lại bị phạt đứng nghiêm mười lăm phút.Hai ngày đầu vô cùng khó làm quen, ngày nào Lưu Vân Vi cũng khóc trong phòng, gọi điện về nhà đòi về. Tiết San dùng bút bi đánh dấu ở đầu giường, ngày nào cũng thông báo với mọi người còn bao nhiêu ngày nữa có thể khải hoàn. Lí Kì thì vừa về đến phòng là mở ba lô ra chia cho mọi người đồ ăn, cơm bộ đội cô gần như không ăn, hàng ngày chỉ sống dựa vào ít đồ ăn vặt này. Phương Hồi bị đứng nhiều chân sưng hết lên, nhưng cô cảm thấy khổ sở nhất không phải là tập luyện, mà là không có tin tức gì của Trần Tầm. Đến đây mọi thứ đều quay về với trạng thái nguyên thủy, lạ nước lạ cái lại không có cách gì để liên lạc, cô muốn tìm một người để nói chuyện thực sự là quá khó. Sáng ra tỉnh dậy chạy bộ, cô đều ra sức tìm xem bóng dáng Trần Tầm ở đâu, nhưng qua màn sương mỏng không thể nhìn thấy, thỉnh thoảng có bóng người nào nhang nhác đi qua, ngoảnh đầu lại thì không thấy đâu nữa. TẬP 2 – PHẦN 7: GẶP GỠ (20)Bốn năm ngày trôi qua, dần dần họ cũng đã thích nghi hơn, với thầy quân sự đã quen hơn, tập luyện cũng không còn nghiêm như trước nữa, giờ nghỉ, dưới sự dẫn dắt của thầy quân sự các hàng còn hát đối với nhau. Lúc này cuối cùng Phương Hồi đã nhìn thấy Trần Tầm, cậu rất sôi nổi, luôn đứng ra hô khẩu hiệu. Lúc thì hô với liên đội 5 “Một, hai, ba, bốn, năm, chúng tôi đợi mệt quá. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, chúng tôi đợi sốt ruột quá. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, rốt cuộc các cậu có hay không!”. Lúc lại hô với liên đội 2: “Bảo cậu hát thì cậu hát, điệu bộ làm gì chứ! Chú cừu non!”. Lúc lại hò về liên đội Phương Hồi: “Con gái liên đội 1 cử một người, liên đội 1 ơi, cử một người đi…”. Con gái bên này cũng không chịu thua kém, mấy cô bạn vốn tính sôi nổi đứng ra hát đối với con trai, trong đó một cô giọng cao trong trẻo, át cả tiếng Trần Tầm.Phương Hồi ngồi nhìn Trần Tầm từ xa, gục đầu xuống tay cười, cũng không biết cậu có nhìn thấy mình hay không. Lí Kì liền huých cô một cái hỏi: “Nhìn trộm ai vậy? Cười gì mà tươi thế!”.“Đâu có, nghe bọn họ hát đối thấy hay quá”. Phương Hồi vội quay đầu lại nói.“Thôi đi, chắc chắn là lại nhìn chàng Đông Gioăng của liên đội 9 đúng không?”. Lưu Vân Vi cũng quay sang nói: “Tớ biết cậu ta, học cùng lớp với bạn tớ, tên là Trần Tầm, đẹp trai dã man!”.“Sao cậu nắm được thông tin tình báo nhanh thế? Thích người ta rồi hả?”. Lí Kì cười trêu.“Cậu tầm thường thật đấy! Đầu óc quá đen tối! Trường bọn mình lắm gã xí trai như vậy, không cho phép tớ nhìn Đông Gioăng cho đã mắt à! Đúng không Phương Hồi”. Lưu Vân Vi ngửa mặt lên hỏi.“À, ừ…”. Phương Hồi tiu nghỉu đáp và không nhìn Trần Tầm nữa.Trần Tầm và Tống Ninh khéo ăn khéo nói nên đã quen với thầy dạy quân sự từ lâu. Trần Tầm được bổ nhiệm làm đội phó, Tống Ninh và cậu lăng xăng chạy chỗ nọ chỗ kia nên cũng đỡ được khá nhiều việc tập luyện, thường xuyên đến chỗ thầy dạy quân sự chơi. Sự kiện khủng bố ngày 11-9 chính là do bọn họ đọc được trên báo đầu tiên sau đó thông báo cho cả khu huấn luyện. TẬP 2 – PHẦN 7: GẶP GỠ (21)Lúc vừa biết được thông tin này, mọi người đều khá hào hứng, nói thẳng là đám trẻ như chúng tôi đều có ác cảm với chủ nghĩa đế quốc Mĩ, từ nhỏ đã được giáo dục phải yêu nước, đều căm ghét những quốc gia đã từng o ép Trung Quốc. Nhưng dần dần được xem cảnh quay như phim của Hollywood, nhìn mọi người tuyệt vọng nhảy từ trên tòa nhà chọc trời xuống đất, nhìn công trình kiến trúc tiêu biểu biến thành đống đổ nát, nhìn máu đỏ và nước mắt, trong lòng đứa nào ít nhiều cũng cảm thấy đau đớn. Dù gì thì hầu hết những người thiệt mạng trong vụ tai nạn đó đều là người dân, rõ ràng là họ có thể sống yên ổn cho đến cuối đời, nhưng lại bị dập tắt ngọn lửa sinh mệnh một cách oan uổng. Tính mạng con người vô cùng đáng quý, không ai có thể tùy ý quyết định cái chết của người khác.Sau khi bàn tán hai ngày xôn xao sự kiện 11-9 và Bin Laden, Trần Tầm và Tống Ninh lại bắt đầu nhàn nhã, chiều hôm đó tập luyện xong, hai đứa lang thang đi gọi điện thoại về nhà, ra đến bốt điện thoại mới phát hiện ra phải đến hai chục người đang xếp hàng. Trần Tầm kêu trời rồi nói: “Haizz! Bảo ông nhanh ông cứ lề mề! Giờ phải đợi đến kiếp nào đây!”.“Ông còn nói tôi nữa à! Ông mà không lấy cơm hộp cho đám con gái lớp mình ở nhà ăn thì chắc chắn hai thằng mình đến từ đầu rồi!”. Tống Ninh chán nản xếp ở vị trí cuối cùng nói.“Đó là do ông cứ đứng nổ vung trời bên cạnh, tôi đã lấy được sáu hộp cơm r