Năm tháng vội vã

Năm tháng vội vã

Tác giả: Cửu Dạ Hồi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325555

Bình chọn: 8.5.00/10/555 lượt.

“anh em ta dựa lưng vào nhau”, lúc thì nói về nguyện vọng thi đại học, đoán điểm thi của mình.Hôm đó Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt nói chuyện với nhau rất nhiều, Phương Hồi loáng thoáng nhìn thấy Triệu Diệp nắm tay Lâm Gia Mạt, Lâm Gia Mạt cũng không giằng tay ra. Cô biết Lâm Gia Mạt không thích Triệu Diệp, Triệu Diệp cũng không còn theo đuổi kết cục trọn vẹn nữa. Họ chỉ muốn để lại cho nhau những kí ức ấm áp nhất, sau đó chia tay, không còn điều gì nuối tiếc. Nhưng mặc dù vậy cô vẫn cảm thấy cứ thế nào, cô nhớ lại hôm đó Kiều Nhiên dang tay ra nhưng cuối cùng cô không chịu tặng cho cậu một vòng tay. Phương Hồi vẫn khăng khăng cho rằng, hai người không thể đến với nhau thì không nên vương vấn, dính líu gì, có lẽ Lâm Gia Mạt vẫn phân biệt được một số tình cảm, còn cô thì không thể. Trần Tầm đã sở hữu cô hoàn toàn, cô không còn đủ sức để trao gì cho ai nữa TẬP 2 – PHẦN 6: LI BIỆT (55)Sau khi trời sáng, cả đám liền lên đường quay về Bắc Kinh, trên đường đi, Lâm Gia Mạt và Triệu Diệp lại bình thường như ngày trước, dường như cái nắm tay của tối hôm qua không hề tồn tại.Vừa về đến trung tâm thành phố, bọn họ liền tra cứu điểm thi bằng điện thoại công cộng, Triệu Diệp 435 điểm, Lâm Gia Mạt 491 điểm, Trần Tầm 546 điểm, Phương Hồi 523 điểm. Kết quả này khiến mấy đứa đều thần người, Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt còn đỡ, mặc dù không vào được trường nào nổi tiếng, nhưng chắc cũng vẫn vào được một trường tạm ổn, nguyện vọng một của mức điểm thứ hai sẽ không quá khó khăn. Còn Trần Tầm và Phương Hồi thì rất khó lựa chọn, điểm của bọn họ không cao không thấp, nguyện vọng một của mức điểm cao nhất chắc chắn đã hết hi vọng, cũng không chắc có đủ điểm để ở mức điểm cao nhất hay không, việc có được học cùng trường với nhau không lại càng không dám chắc.Câu nói của cô Lí ngày nào không hề sai, thi đại học là sự thật tàn khốc, điểm thi bày ra trước mắt, không ai còn tâm trạng nào để ăn uống vui đùa, buồn bã, bi thương. Phương Hồi rầu rĩ về đến nhà, hiếm khi bà Từ Yến Tân và ông Phương Kiến Châu lại ngồi được với nhau. Chắc chắn họ đã biết điểm của Phương Hồi, đối với thành tích mà Phương Hồi rất không hài lòng, họ vẫn tỏ ra khá thỏa mãn. Họ đều cảm thấy 500 điểm đã là ổn, mở cuốn hướng dẫn tuyển sinh ra xem sẽ thấy, về cơ bản nếu được 500 điểm đã là giỏi rồi. Học kì một của năm lớp 12, ông Phương Kiến Châu còn đi tìm hiểu, thăm dò ngành nào của trường đại học nào ở Bắc Kinh học ổn, đến học kì hai ông bắt đầu đi làm ăn, vì thế cũng không còn để ý gì nhiều đến chuyện đó. Dần dần ông đã cảm nhận được niềm vui của việc kiếm tiền, đồng thời cho rằng, những cái mà ông và bà Từ Yến Tân đem lại cho Phương Hồi hoàn toàn có thể giúp cô có một cuộc sống tốt đẹp mà không cần thiết phải vào đại học Bắc Kinh hay đại học Thanh Hoa học hành vất vả. Dần dần, ông đã bắt đầu coi mình bằng vai bằng vế trong chuyện làm kinh tế với bà Từ Yến Tân.Dĩ nhiên họ không biết điều bí mật Phương Hồi rất muốn được học cùng trường với Trần Tầm, ông Phương Kiến Châu còn tưởng con gái hơi buồn vì điểm số thấp hơn khả năng vốn có của cô, thế là ông liền cười nói: “Phương Hồi à, không sao đâu con, có phải mình không đỗ được đại học đâu, không cần thiết phải buồn rầu! Bình thường ba giám sát con là vì sợ con lầm đường lạc lối, bây giờ thi cử xong rồi, cho dù được bao nhiêu điểm ba và mẹ con đều không trách con đâu. Hơn nữa tổng điểm của con đâu có kém, ba đã hỏi con nhà bác Vương hàng xóm rồi, nó chỉ được hơn 400 điểm thôi”. TẬP 2 – PHẦN 6: LI BIỆT (56)“Ba không hiểu, chắc chắn con trượt nguyện vọng một rồi!”. Phương Hồi cau mày nói.“Thế cũng không sao cả! Ba mẹ cũng đâu có bắt con phải đỗ bằng được một trường đại học nổi tiếng, nếu con không thích thì mẹ cho con đi du học! Dì Trương của con đang ở Australia, dì nói với mẹ rằng, nếu như con thích đi thì chỉ cần nói một câu là xong!”. Bà Từ Yến Tân bước đến kéo con gái nói.“Đi du học làm gì ạ? Còn lâu con mới đi!” Phương Hồi vội buông tay ra nói.“Đúng vậy! Ra nước ngoài làm gì! Mình chỉ có mỗi đứa con mà còn cho đi xa à”. Ông Phương Kiến Châu góp lời.“Ông thì biết cái gì? Hiện giờ đang mốt du học, đi mấy năm về nước, thân phận và độ hiểu biết sẽ khác hẳn đám sinh viên học ở trong nước!”. Bà Từ Yến Tân trợn mắt nhìn ông nói.“Vâng vâng, chỉ có bà là hiểu biết nhất! Đi thôi, cả nhà đi ăn một bữa đã! Ba đặt bàn ở nhà hàng Vô Danh Cư rồi”. Ông Phương Kiến Châu khua tay nói.Phương Hồi uể oải ăn cơm với ba mẹ, tối về gọi điện đến nhà Trần Tầm, gọi điện thoại là định tìm kiếm lời an ủi, bàn bạc kế hoạch, ai ngờ lại một thông tin nữa ập tới khiến cô vô cùng bất ngờ.Vừa nhấc máy, Trần Tầm liền thông báo luôn: “Phương Hồi, Kiều Nhiên đi rồi”.“Đi rồi? Là sao cơ?”. Phương Hồi thắc mắc, cô đã biết hết điểm thi của mọi người, chỉ có điểm của Kiều Nhiên là chưa biết, đang định lát nữa sẽ hỏi Trần Tầm, nhưng đã bị câu nói của cậu chặn họng.“Cậu ấy sang Anh rồi, đi du học”.Mấy chữ chầm chậm thốt ra từ miệng Trần Tầm như mũi kiếm đâm vào tim Phương Hồi. Buổi sáng cô vừa được nghe mẹ nhắc đến từ du học, buổi chiều đã có người đi thực hiện, n


The Soda Pop