
ng hơn cả!”. TẬP 2 – PHẦN 6: LI BIỆT (10)Từ nhỏ đến lớn, Phương Hồi chưa bao giờ bị cô mắng như tát nước vào mặt như vậy, lúc đó thực sự chỉ muốn có lỗ nẻ để chui xuống. Cô không mang vở, ngồi trong giờ học mà như ngồi trên lửa, chuông vừa réo hết tiết, cô liền chạy ngay ra cửa, cầm thẻ điện thoại 201 gọi cho Trần Tầm và Kiều Nhiên.“A lô…”. Một hồi lâu điện thoại mới thông máy, lúc nghe máy, Kiều Nhiên vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở.“Hai cậu mau đến đi! Hôm nay vào học chính thức rồi!”. Phương Hồi sốt sắng nói.“Hả? Không phải hôm nay chỉ báo danh đó sao? Toi rồi! Trần Tầm, dậy đi thôi!”. Kiều Nhiên la lớn.“Tớ cũng vừa mới biết, đã học hết một tiết toán rồi! À đúng rồi, các cậu đừng quên mang sách nhé!”. Phương Hồi nhắc bọn họ.“Ừ ừ, bọn tớ đến ngay đây! Bye bye nhé!”. Kiều Nhiên vội cúp máy xuống.Nói là nhanh nhưng mười hai giờ trưa hai đứa mới có mặt ở trường. Không nằm ngoài dự đoán, buổi trưa, bọn họ đã bị cô chủ nhiệm mới là cô Lí quạt cho một trận. Phương Hồi đợi bọn họ ở cửa phòng của khối, đúng lúc cô Hầu từ trong bước ra, cô chưa có nhiều kinh nghiệm, không chủ nhiệm được lớp tự nhiên A nên được phân sang chủ nhiệm lớp B.“Tôi thấy các em giỏi thật đấy! Bây giờ đã là mấy giờ rồi? Cũng không biết nghĩ đến học hành!” Cô Hầu cau mày nói: “Trước đó tôi còn giới thiệu Trần Tầm làm lớp trưởng với cô Lí nữa, thật làm tôi mất mặt quá!”“Bọn em không biết hôm nay vào học luôn, không phải chương trình thời sự nói hè không mở lớp học thêm đó sao ạ”. Phương Hồi ấm ức nói.“Đây không phải là lớp học thêm mà gọi là khai giảng sớm!”. Cô Hầu trợn mắt mắng.“Thế… các bạn ấy không sao chứ ạ?”. Phương Hồi rụt rè hỏi.“Cô Lí đang phê bình, cũng chỉ có những cô giáo nghiêm như cô Lí mới quản lí được các em! Tôi không quản được!”.Cô Hầu nói mấy câu rồi đi, Phương Hồi lại đợi thêm lúc nữa, Trần Tầm và Kiều Nhiên mới xị mặt đi ra.“Sao rồi?”. Phương Hồi vội bước đến hỏi.“Còn sao được nữa, bị quạt cho một trận thôi!”. Trần Tầm lườm lườm trả lời. TẬP 2 – PHẦN 6: LI BIỆT (11)“Tớ đã bảo các cậu là phải nhanh lên mà! Sao giờ này mới đến?”.“Cậu hỏi cậu ấy í!”. Kiều Nhiên hậm hực lườm Trần Tầm một cái.“Tớ cũng không muốn thế mà!”. Trần Tầm ấm ức nhìn Phương Hồi rồi kể: “Bọn tớ ra khỏi nhà thì đã muộn, nhà cậu ấy có cái xe máy, tớ bảo thôi đi cái này đi, kiểu gì cũng nhanh hơn xe đạp. Bọn tớ đang lao như bay trên đường Bình An thì đằng sau có một chiếc moto đuổi riết, tớ nghĩ thằng cha này lắm chuyện thật, giờ này mà dám đọ tốc độ với ông, thế là giục Kiều Nhiên tăng tốc, tớ cũng không ngoái đầu lại, ai ngờ là mấy chú công an! Hic! Xe bị tịch thu, lại còn bị phạt nữa! Hai thằng tớ chạy từ đường Bình An về đây! Kiều Nhiên thôi cậu cũng đừng buồn, m.kiếp, chuyện này đúng là số mình là số con rệp chứ không trách gì chính phủ được!”.“Giờ mà cậu còn đùa được à!”. Phương Hồi thở dài nói: “Kiều Nhiên cậu còn vào hùa với cậu ấy nữa à!”.“Ai mà ngăn được cậu ấy!”. Kiều Nhiên nói với vẻ bó tay.“Bà chằn này cũng kinh khủng quá! Vừa vào năm học mới đã chửi mình như tát nước, vạn sự khởi đầu không thuận lợi!”. Trần Tầm giơ ngón tay lên về phía văn phòng của khối.“Cứ đợi đó! Bọn mình tha hồ mà hưởng!”. Kiều Nhiên lắc đầu nói.3Quả nhiên không nằm ngoài sự dự đoán của Kiều Nhiên, từ đó trở đi cô Lí không hề có thiện cảm với ba đứa, sau bài thi tháng đầu tiên, Kiều Nhiên đã bị gạt sang lớp B, may mà trước đó cậu đã có sự chuẩn bị về mặt tinh thần, nên cũng không thấy buồn. Trần Tầm thì ra sức an ủi cậu, Kiều Nhiên cũng không quan tâm, cậu cảm thấy học ở lớp này quá mệt, sang đây, cái gọi là “giảm tải” bị biến thành “tăng tải” như công thức toán học, sang lớp khác cũng là một sự giải thoát.Vì toàn là những học sinh giỏi của các lớp, nên người nào cũng học rất kinh khủng, chỉ mong giờ giải lao cũng được ngồi giải đề, theo lời Triệu Diệp, cả lớp như một đàn gia súc. Không những vậy, giáo viên cũng đều là “loại giỏi” hoặc “xuất sắc”, duy trì truyền thống tốt đẹp yêu cầu nghiêm khắc đối với học sinh. Hàng ngày môn tiếng Anh phải học thuộc những câu quan trọng trong bài khóa, ngày hôm sau chép chính tả, nếu không chép được thì thật là đáng tiếc, ngài cứ việc ngoan ngoãn về nhà chép hai mươi lần. Môn ngữ văn thì vô vàn các bài có chữ khó, chữ viết sai, thường thức văn học, văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm, chỉ có cái mình không nghĩ tới, không có cái cô không ra đề được. Toán lí hóa thì sách vở chồng chất cao đến tận thắt lưng, thật đúng là biển học vô bờ. Cứ như vậy, không những Kiều Nhiên không chịu nổi mà ngay cả xếp số của Phương Hồi và Trần Tầm cũng bị tụt xuống. TẬP 2 – PHẦN 6: LI BIỆT (12)Và cô Lí thì vẫn cứ liên tục đe dọa, nào là đừng có tưởng lớp 10, 11 học giỏi mà lớp 12 vào được đại học, đừng tưởng chỉ dựa vào chút trí thông minh mà có tên trên bảng vàng, trường đại học Thanh Hoa, đại học Bắc Kinh chỉ mở cửa cho những ai biết chịu khó, chăm chỉ, chứ không phải dành riêng cho những kẻ đầu cơ. Những câu nói này đã kích thích Trần Tầm, khiến cậu chưa bao giờ hụt hẫng như vậy, Phương Hồi lại càng cả nghĩ hơn, chỉ mong được đỗ thứ nhất, thứ hai ngay lập