
nhất cô có thể bù lại, đó là làm cho Dịch Thương Duệ thích Chân Nhân, nhưng anh nói chỉ xem Chân Nhân là em gái, nếu Chân Nhân biết, không biết sẽ khổ sở thế nào.
Có lẽ Dịch Thương Duệ còn chưa hiểu hết ưu điểm của Chân Nhân, bởi vì có ai mà lại không thích Chân Nhân, nếu anh thử qua lại nhiều với em gái cô thì cô tin anh chắc cũng sẽ thích nó mà thôi.
Cô biết mình nên làm như thế nào rồi!
Lam Đình Nhân đi về phía em gái, vỗ vỗ lên vai của cô. “Chân Nhân, em yên tâm, Dịch Thương Duệ nhất định sẽ thích ăn đồ em làm.”
Lam Chân Nhân mỉm cười. “Nếu anh Dịch thích thì tốt rồi.”
“Sẽ thích, anh ta nhất định sẽ thích ăn.”
Cô quyết định không cùng Thương Duệ gặp mặt nữa, nhưng hy vọng anh và Chân Nhân có thể ở cùng một chỗ, ít nhất cũng phải thử giao du với con bé nhiều một chút, chứ không cần cự tuyệt Chân Nhân nhanh như vậy.
Trong văn phòng, ánh mắt Dịch Thương Duệ thâm trầm nhìn đống văn kiện trên tay, đó là danh sách mấy xí nghiệp Đài Loan muốn hợp tác cùng tập đoàn Hoa Dịch, lúc đầu đưa lên kế hoạch hợp tác đạt khoảng hai mươi mấy cái, sau khi trải qua hạch tuyển và đánh giá, tuyển ra được ba xí nghiệp danh tiếng và có
“Con rể mới vào cửa?” Dịch Thương Duệ suy tư.
“Có vấn đề gì sao ạ?”
“Không có việc gì!” Sắc mặt Dịch Thương Duệ bình tĩnh. “Sắp xếp cho tôi gặp mặt với đại diện bên Đại Khánh.”
“Tôi biết rồi.”
Khẽ liếc nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, Dịch Thương Duệ cầm lấy áo khoác đang vắt một bên mặc vào. “Tốt lắm, mấy chuyện khác giao cho hết anh xử lý.”
“Dịch tiên sinh, anh muốn đi ra ngoài?” Trương Quang Khải khẽ ngạc nhiên.
“Đúng.”
“Nhưng mà tôi nhớ là trưa hôm nay anh không có lịch hẹn kí kết hợp đồng nào…”
“Tôi hẹn mỹ nhân ngư của tôi cùng nhau ăn cơm trưa.” Anh nở nụ cười, “Thế nào, còn có việc gì sao?”
“Không có.” Anh lắc nhẹ đầu. “Dịch tiên sinh, xem anh hình như rất thích mỹ nhân ngư của anh nha.” Anh rất ít khi nhìn thấy ông chủ nhắc đến bất kì người phụ nữ nào mà có biểu hiện vui vẻ như vậy.
“Tôi chỉ có thể nói là cô ấy khiến cho tôi rất hứng thú!” Anh trả lời khéo léo. “Anh không phải đã biết mỹ nhân ngư của tôi là ai rồi chứ?”
Nghe anh hỏi, Trương Quang Khải không giấu diếm, “Nếu như tôi đoán không sai người đó chính là Lam Đình Nhân tiểu thư, chị gái của Lam Chân Nhân, đúng không?”
“Ha ha, liệu có gì qua được cặp mắt của anh không đây hả? Chuyện gì cũng lừa không được anh!” Thực tình anh cũng không muốn giấu diếm, nếu không thì đã không trả lời rồi. “Được rồi, tôi phải đi đây, cuộc hẹn này tôi dự tính phải cố gắng lừa để bắt cóc được cô ấy, lỡ mà mỹ nhân ngư chờ lâu quá trốn mất, tôi sẽ thất vọng lắm đó.”
“Được, chúc anh hẹn hò vui vẻ.”
Nhìn bóng sếp rời đi, Trương Quang Khải quyết định không đem mấy lời trong lòng nói ra nữa.
Anh vốn muốn hỏi, sếp đối với Lam Đình Nhân tiểu thư có thật nghiêm túc hay không.
Nhưng mà anh biết Dịch tiên sinh về phương diện tình cảm chưa từng dự tính xa vời, bởi vậy anh ta đối với Lam Đình Nhân tiểu thư “nghiêm túc” là ở mức độ nào, chỉ sợ ngay cả bản thân anh ta cũng không biết? Như vậy cho dù có mở miệng hỏi, hẳn cũng chỉ nhận được một đáp án mơ hồ mà thôi.
Nhưng mà từ thứ Sáu tuần trước tới hôm nay, đã qua một tuần, nếu chỉ đơn thuần là tình một đêm, hẳn là sẽ không duy trì lâu như vậy, hơn nữa, hai ngày trước Dịch tiên sinh sau khi kết thúc mấy cuộc họp, từng oán giận nói hình như nếu anh ta không gặp mỹ nhân ngư thì cảm thấy vô cùng buồn chán, hại tinh thần của anh ta sa sút, làm việc không nổi.
Lời này mới nghe qua tưởng như nói đùa, nhưng trước giờ Dịch tiên sinh khi đang làm việc chưa từng nhắc tới chuyện phụ nữ, hơn nữa ngay lúc đó vẻ mặt anh ta ngoại trừ có vài điểm bất mãn, còn có chút mất mát, có thể thấy được mức độ mà anh ấy thích Lam tiểu thư vượt xa khỏi cái “hứng thú” như lời anh ấy nói.
======================
Lam Chân Nhân trên tay xách theo đống đồ ăn cô vất vả làm, giữa trưa đến công ty tìm anh Dịch, cô hỏi qua anh Trương, anh nói anh Dịch trưa hôm nay không có lịch gì, mà cô cũng không gọi điện thoại cho anh Dịch, bởi vì cô muốn cho anh bất ngờ, hy vọng anh sẽ thích đồ ăn cô làm.
“Chân Nhân, thật có lỗi, Dịch tiên sinh giữa trưa lại có hẹn bất ngờ, cho nên vừa mới đi ra ngoài.” Trương Quang Khải trên mặt có một chút áy náy.
Bỗng nhiên vừa mới nghe Dịch tiên sinh nhắc tới trưa nay có hẹn với Lam Đình Nhân, tuy rằng muốn nói cho Dịch tiên sinh biết Chân Nhân trưa hôm nay sẽ tìm đến anh, nhưng thấy Dịch tiên sinh suốt mấy ngày buồn bã hiếm hoi mới có lại được nụ cười, cho nên anh cũng khó nói ra miệng.
Bởi vì vậy, anh cảm thấy thực sự có lỗi với Chân Nhân.
“Anh Trương, anh không phải giải thích với em đâu, anh Dịch cũng là vì công chuyện, không có vấn đề gì đâu.” Mặc dù có chút thất vọng, nhưng trên mặt Lam Chân Nhân vẫn tươi cười, bởi vì cô không muốn làm cho anh Trương phải tự trách. “Anh Trương, anh có hẹn với ai không? Em cũng có làm phần cho anh đây.”
Trương Quang Khải nhìn cô, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Chân Nhân lộ ra những đường nét uyển chuyển đúng tiêu chuẩn mỹ nhân phương đông, liền cảm thấy cô rấ