
hứ tư là một cô gái trẻ, gương mặt thanh tú, vẫn đứng yên, bất động ở góc phòng. Hình như là lần đầu theo sau nhóm người đấy, nãy giờ không thấy ra tay.
– Đừng giết người ta.
– Đã giết 3 người rồi, thêm một người nữa cũng chẳng sao.
– Ngươi không nghĩ giữ cô ta lại chơi đùa à? – Thiệu Khải Đăng lại chợt nảy ra một ý. Cô gái này xinh đẹp chẳng kém Nương Tiên của hắn, chết thật uổng. – Cho ta đi. Ta có một chút việc phải làm với cô ta.
– Đừng giở trò. – Diệp Vũ Tường thu móng vuốt lại, lạnh lùng – Ngươi yên tâm, ta không hứng thú gì với cô gái của ngươi. Tiêu diệt mọi nguy cơ ngay từ khi còn trong trứng nước, ngươi muốn làm gì cũng được, chỉ yêu cầu không được mang phiền phức đến cho ta.
– Ngốc. – Thiệu Khải Đăng cười cười – Ngươi không nghĩ bây giờ ngươi còn bao nhiêu việc cần xử lý, song tông tích thì đã bị lộ. Bọn săn ác quỷ này xuất hiện không chỉ là một lần, giết chết chúng ta thì có lẽ là không đủ sức, nhưng mang phiền phức cho những người bên cạnh cả đám thì nhiều. Giữ lại một con tin, khiến chúng chùn tay vẫn tốt hơn đúng không?
Tay của Diệp Vũ Tường không ấn mạnh vào cổ cô gái nữa. Hắn liếc sang Thiệu Khải Đăng:
– Nhưng con bé này… Nếu bọn chúng không quan tâm sống chết của nó thì sao?
– Con bé không cần tham gia cuộc chiến. Đám người đó khi giao chiến vẫn để mắt tới con bé… Quan trọng nhất là… pháp thuật nó còn non yếu, hầu như không có pháp thuật nhiều. Một là nó là pháp sư tập sự, hai là… nó… lẻn theo sau, bọn chúng bất đắc dĩ phải chấp nhận. Hiểu không?
Rắc rối quá. Diệp Vũ Tường lỏng tay hơn để suy nghĩ. Thiệu Khải Đăng lại dùng một đòn quyết định:
– Ngươi hiện là một con người bình thường trong mắt mẹ ngươi. Xóa ký ức con bé này, nó cũng xinh đẹp. Mang nó về bầu bạn với mẹ ngươi. Con xà tinh kia nguy hiểm lắm, dù nó thích ngươi thì với một con người là không thể được. Con người rồi sẽ già và chết, trước khi chết, cho bà ta cảm giác sung sướng, nhìn con mình có bạn gái, sinh con đẻ cái vẫn tốt hơn mà.
Diệp Vũ Tường cảm thấy một trận buồn nôn dâng lên trong miệng. Sinh con đẻ cái, đùa sao?
– Ta không đùa…
– Ta cũng không có đùa. Người thì phải sinh con. Ngươi là Thi Quỷ nên chẳng hiểu những chuyện đơn giản đó, song đối với mẹ ngươi thì lại mang tới những niềm vui bất ngờ. Bà ta nhìn cháu, nó giống Diệp Vũ Tường thật càng tốt. Lúc đó cũng coi như trả lại cho bà ta một thâm tình rồi. Người thì hữu hạn, còn chúng ta là… vô thời hạn mà.
Chương 85: Bóng Dáng Người Cha…
Diệp Vũ Tường đứng trước mặt cô gái, nhẹ giọng:
– Cô tên gì?
– Phạm… Phạm Tử Lan.
Cô gái rõ ràng đang sợ. Rất sợ… Đôi chân run rẩy, gương mặt tái mét:
– Ta không giết cô. Về đi!
Thiệu Khải Đăng và cô gái đều sững lại. Diệp Vũ Tường hắn… ?
– Ta không thích cô ta. Ta cũng không phải là người. Dù có cố bắt chước một con người thì cũng chỉ là giả tạo. Đi đi!
Những gì Tử Lan nghe được từ dòng tộc trừ tà của mình về những loài yêu nghiệt rất đa dạng. Nhưng đa số đều cho rằng chúng tàn nhẫn, giết người không gớm tay. Quả nhiên là vậy. Sư huynh và sư bá đã chết trong tay hắn, không chút chùn tay. Máu đổ khắp nơi. Lúc nãy, tuy sợ đến cứng người nhưng lời của gã yêu quái kia cô đều nghe rõ. Làm… làm vật sinh con cho hắn, chung đụng cùng một quái vật mang hình dạng con người. Cuộc đời cô chỉ mới có 16 năm trong cuộc sống, không lẽ đã đến lúc phải kết thúc sao?
– Đi đi! Về mà nói với dòng tộc trừ tà của các cô rằng… Ta không còn nhớ tới mùi vị máu người từ lâu lắm, đừng khơi lại. Trước khi đến tìm ta thì cũng nên xem bản thân mình có đủ mạng cho ta giết không?
Thiệu Khải Đăng nhìn hắn với cặp mắt đầy ngưỡng mộ. Trông khí chất hai bên mà so sánh giờ mới hiểu tại sao mình lên làm trùm cả một khu thì bị bao nhiêu người lo lắng, còn hắn ta quản lý xã hội đen trong một vùng rộng lớn mà chẳng ai dám có ý kiến gì.
– Đưa cô ta ra khỏi chỗ này.
Diệp Vũ Tường lên tiếng gọi. Phía bên ngoài quả vẫn còn nhiều người khác. Thoáng thấy cảnh trong phòng cũng không ai nói một lời, lẳng lặng mang hai vệ sĩ ra ngoài.
– Một lát rồi dọn dẹp.
– Dạ.
Hướng về Thiệu Khải Đăng, Diệp Vũ Tường chợt đổi giọng, nhẹ nhàng:
– Cô gái của ngươi là người rất tốt. Ngươi thật may mắn!
Thi Quỷ khen một con người. Thật bất thường, Thiệu Khải Đăng ôm chặt nàng hơn trong tay, đề phòng:
– Nàng rất tốt, nhưng nàng là của ta rồi.
– Ta biết. Người tốt sẽ có người khác tốt lại. Ngươi không thể cấm ta đối xử tốt với người đã tốt với ta.
Tóm lại là sao? Thiệu Khải Đăng mồm năm miệng mười hoàn toàn khó hiểu trước một kẻ có lối nói chuyện nhát gừng và không đoán được suy nghĩ. Người có nhiều loại người và quỷ cũng có muôn loại quỷ, thật khó mà lường.
– Đưa nàng về đi. Ta cũng về!
Diệp Vũ Tường không cần biết người khác đang nghĩ gì, chỉ làm theo những mình cảm nhận. Cựu thiên đế thở dài, tuy 3 mà 1, ba anh em đều rất giống nhau. Đều có bóng hình cha trong đó, đều có dáng dấp cả trách nhiệm, song tồn tại trong những hình thức khác nhau. Hắn sợ trách nhiệm nhưng lại bị ám ảnh bởi trách nhiệm. Thiệu Khải Đăng gian xảo, tưng tửng – song lại luôn có ý thức bảo vệ