
tốn sức gì đeo đuổi sao?
Hạ Hân thừa nhận mình thực dụng. Nhưng con gái phải có giá của nó. Lúc xưa, bạn trai đeo đuổi cô đều phải tốn không ít thời gian, công sức lẫn chiêu trò. Có người tặng quà hàng vạn, còn chưa hôn được Hạ Hân. Đằng này, Tiểu Tiên xinh đẹp như thế,lại tình cho không biếu không.
– Mình…
– Bạn thích hắn ta sao?
Thích? Có lẽ là… thích. Nếu không, đã chẳng cảm thấy hạnh phúc rồi.
– Có…
– Bạn nghĩ là hắn ta xứng đáng?
– Xứng đáng gì cơ? Tình cảm có xứng đáng và không xứng đáng sao?
Một con nai tơ trong tình yêu. Haiz. Hạ Hân không buồn giảng giải nữa:
– Hôm qua hắn và bạn quan hệ mấy lần?
– Hả?
Chuyện này… làm sao mà nói được. Nhưng Thạch Tiên cũng biết, Hạ Hân không phải tò mò mà là muốn có lợi cho cô:
– Ba… ba lần
– Hắn ta chủ động?
– Ừ…
– Có dùng áo mưa không?
Thạch Tiên ngẩn ra… Rồi lắc đầu:
– Không.
– Bạn không thể liều thế được. Đời không như là phim. Chúng ta có thể mang thai, làm mẹ bất đắc dĩ, dang dở học hành. Tiền đồ con cái chúng ta sẽ rất khủng khiếp. Cái gã đó cũng có vẻ là con cái nhà giàu được chiều chuộng, xảy ra chuyện không chừng sẽ dông đi mất. Thiệt thòi cuối cùng chỉ có mình thôi.
Vẻ ngơ ngác đó… Đúng là…
– Hôm nay ghé mua thuốc. Nhưng dùng lâu dài không tốt cho sức khỏe. Bạn bảo hắn ta dùng bao đi.
– Mình và anh ấy… Thạch Tiên lí nhí – Mình sẽ không để chuyện này xảy ra đâu. Mình…
– Đừng ngây thơ như vậy. Đã có bạn trai chuyện đó là bình thường – Hạ Hân xua tay – Bọn con trai vốn có đòi hỏi cao. Phụ nữ chúng ta nhiều khi cũng chẳng kềm chế nổi mình. Chuyện đó thật ra đều làm cả hai sung sướng, mình không phản đối bạn và hắn ta quan hệ, song phải luôn biết bảo vệ mình. Có hiểu không?
Giữ đúng lời, tan học là đã thấy Thiệu Khải Đăng đứng ngay cửa mà chờ. Thấy Thạch Tiên, hắn cười tươi rói:
– Tiểu Tiên…
Còn có Hạ Hân đằng sau. Thiệu Khải Đăng dúi vào tay cô vài tờ giấy bạc:
– Cái gì đây?
– 500đ. Đi ăn trưa đi!
– Cái gì?
Cả hai cắp mắt đều trố ra mà nhìn. Thạch Tiên vội kéo tay hắn:
– Sao lại đưa tiền cho người ta?
– Để đi ăn trưa.
Hạ Hân hiểu rất nhanh ý của người này. Phải thay đổi nhận thức thôi, con người này mà khù khờ thì có lẽ trời đất cũng sụp mất:
– Ý của bạn Đăng là tôi lấy tiền này đi ăn trưa một mình, để Tiểu Tiên lại cho bạn hả?
– Ừm.
Hay! Câu trả lời không kiêng dè, không ngần ngại làm Hạ Hân cảm thấy vô cùng thú vị:
– Nếu tôi nói không? Tiểu Tiên là bạn thân của tôi, xưa nay nó chỉ đi học, đi ăn trưa chung với tôi thôi. Lúc trước, thầy Văn cũng không đến nỗi như vậy. Bạn nghĩ bạn là ai chứ?
– Văn Thiện Tùng là khác, tôi là khác. Không so sánh với nhau được. Người ta yêu nhau thì đi với nhau, không liên quan đi theo không ngại à? Chẳng lẽ cô muốn làm người không lịch sự?
Kiểu trả lời này, thực sự làm Hạ Hân cứng họng. Còn Thạch Tiên thì không tránh khỏi ngại ngùng:
– Tôi không… không đi với Đăng đâu. Tôi đi ăn với Tiểu Hân quen rồi. Đăng về đi!
– Không về. Em đi đâu, tôi đi theo đó.
– Đăng à…
– Thôi được rồi. – Hạ Hân chịu thua – Bạn đi với anh ta đi! Tôi mà đi theo 2 người thì gọi là kỳ đà cản mũi, còn anh ta mà đi theo chúng ta là theo đuổi tình yêu. Kiểu gì tôi cũng sai cả.
Thật lòng Thạch Tiên mong muốn đi với cả hai. Một mình với Hạ Hân, thấy Thiệu Khải Đăng lủi thủi một mình cũng tội, đi với Thiệu Khải Đăng mà bỏ Hạ Hân cũng không đành. Giọng điệu cô bạn thân bây giờ, có phải là đang dỗi?
– Tiểu Hân, mình…
– Nói vậy thôi chứ mình có giận hờn gì đâu mà bạn ngại. Cứ đi đi… – Hạ Hân tát yêu vào má bạn – Nhớ những lời mình nói. Lúc nãy mình cũng bỏ sẵn những thứ đó vào cặp cho Tiên rồi.
– Tiểu Hân.
Mặt lại đỏ, đáng yêu như thế, kiểu con gái thuần khiết thế này là hàng hiếm, ngay cả cùng là phụ nữ, Hạ Hân cũng rất thích nói gì là đám đàn ông.
– Nếu Tiểu Tiên không muốn thì hắn rủ bạn đi vào những chỗ có vẻ riêng tư vắng vẻ thì đừng nên đi. Còn nữa này… khi mà hắn muốn làm bậy, bạn có thể lấy lý do đang trong ngày đèn đỏ mà từ khước. Nhớ chưa?
– Mình…
– Đừng có mặt đỏ tai hồng lên hết như vậy. Ngoan… khi yêu cũng nên tỉnh táo, còn tỉnh không được thì phải bảo vệ mình. Cứ nhớ rằng, chúng ta không thể sinh con khi chỉ mới 20 tuổi được. Con cái nheo nhóc rất là khổ, bạn hiểu không?
– Mình…
Nội dung cuộc trò chuyện không lớn lắm nhưng Thiệu Khải Đăng vẫn nghe rõ. Có một số điều hắn hiểu, còn một số khác thì mù tịt. Hôm qua hắn có đọc bài baó gì đó trên mạng, đại ý là người con trai muốn cưới người con gái đã cố tình làm cho người con gái mang bầu. Hắn yêu Tiểu Tiên, muốn cưới nàng nhưng nàng không chịu, có con rồi có lẽ sẽ chịu thôi.
– Tiểu Tiên à…
Bỗng nhiên Thiệu Khải Đăng dừng lại, Thạch Tiên chưa kịp hỏi thì hắn đã ôm lấy cô, đôi môi nhanh chóng khóa chặt lấy môi:
– Ưm…
Tiếng ú ớ nho nhỏ trong cổ họng. Thạch Tiên bị hắn áp mạnh vào tường, hôn không dứt, cũng đã hơn 12 tiếng rồi chưa gặp. Nhớ mà!:
– Buông… buông tôi ra đi. Anh…
Đầu óc Thạch Tiên choáng váng. Khi hắn buông cô ra thì hai người đang ở trong một gian phòng nhỏ. Không biết từ lúc nào, Thạch Tiên hoảng hốt kêu lên:
– Đây… Sao lại đến đây?