
uẩn bị ra ngoài. Thấy vẻ trầm tư của anh thì hỏi ngay:
– Tối nay chúng ta sẽ đến gặp lão gia. Anh hai…
– Ờ. Đi thì đi!
Hắn cũng chưa gặp ông ta bao giờ. Nghe nói là ông ngoại của Thi Quỷ Diệp Vũ Tường. Hắn ta chắc là tối nay cũng đến. Vừa hay, đang có việc muốn thương lượng.
– Anh không sợ sao?
– Sợ cái gì?
Nghe giọng điệu thì đã biết là chẳng hề để vào mắt. Khúc Huy xua tay:
– Được rồi. Đúng 7 giờ tối sẽ có cuộc họp ở Chiêm Sa Thủy. Anh nhớ mang theo điện thoại, khoảng 6 giờ tôi sẽ gọi và cho người đến đón.
– Ừm.
Nhìn theo cái bóng đó, Khúc Huy chợt nhớ tới lời lão gia qua điện thoại:
– Cậu thay đổi rồi!
Trước đây, Long Thế Xương gây ra những chuyện gì, Khúc Huy không quan tâm. Công việc của anh là xử lý hậu quả thay chủ. Không một tiếng thở dài, không một lời than trách. Cũng không bao giờ khuyên giải, chỉ lẳng lặng mà làm. Hôm qua, anh đã nói:
– Thiệu Khải Đăng là một người cố chấp, phiền phức, trẻ con. Ưu điểm lớn nhất và duy nhất là trọng tình cảm, rất trọng tình.
Nghe như một lời trách móc, nhưng lại kèm theo âu yếm, đầy trìu mến của một người thân đối với người thân. Từ giây phút này, Khúc Huy biết mình đã chính thức cam tâm tình nguyện xử lý mọi việc vì kẻ đó. Có trách móc, có than vãn, nhưng hoàn toàn là muốn người ấy tốt hơn lên. Phạm Vĩnh Kỳ cũng đã tới. Trên tay anh là xấp tài liệu dày cộm:
– Anh Khúc, chúng ta bàn việc một chút nhé?
Chương 80: “Đại Hội Quần Anh”
– Hi!
Phạm Vĩnh Kỳ vào trước, Khúc Huy dừng lại gọi điện. Không ngờ Thiệu Khải Đăng đang ngồi ở bên trong:
– Ngài không đi học à?
– Lúc nãy Tiểu Tiên gọi điện cho ta.
– Ừ. Mấy hôm trước phu nhân có hỏi số điện thoại của ngài.
– Cô ấy hỏi ta có sao không? Ta chưa kịp trả lời cô ấy đã nói rất lo vì hôm trước có nhiều người đạp lên ta. Mượn cớ, ta nói luôn là mình bị tổn thương gan gì đó, hiện đang điều trị ở nhà.
– Để phu nhân đến thăm ngài à?
– Phối hợp một chút đấy… Một lát tìm Diệp Thi Quỷ diễn kịch nữa. Haiz, ta thật là thông minh.
Khúc Huy cũng vừa vào tới. Thấy Thiệu Khải Đăng, anh nói ngay:
– Anh về rồi là tốt. Ngày mai Long lão gia phải sang Macau sớm nên cuộc họp dời lại. 5 giờ chúng ta phải có mặt.
– Mấy giờ cũng được. – Thiệu Khải Đăng chống tay lên cằm – Ta muốn ăn bánh hoa quế…
Ngày xưa còn ở thời không cũ, Phạm Vĩnh Kỳ rất hay làm món này. Đến đây thì công việc bận rộn, không có thời gian làm chuyện ấy nữa.
– Tôi bảo người đi mua.
– Không chịu… Kỳ Kỳ…
Phạm Vĩnh Kỳ thật không biết. Người trước mặt mình có phải là Huyết Ma trong truyền thuyết không nữa. Hắn trẻ con thật hay chỉ giả vờ trẻ con?
– Lần sau đi… Lần sau sẽ làm…
– Đời người không nên có những lần sau. – Thiệu Khải Đăng bỗng nhiên trầm ngâm – Khi đã muốn thì nên thực hiện ngay. Ai biết được, lần sau sẽ là khi nào.
Đầy triết lý… Nhưng tóm lại cũng là:
– Ta muốn ăn bánh hoa quế.
– Rồi… rồi… Tôi đi làm ngay.
Khúc Huy bật cười. Phạm Vĩnh Kỳ rất giống một người anh trai chiều đứa em đang nũng nịu… Như… như Triển Tâm ngày xưa vậy. Theo sau hắn luôn là anh và một cô nhóc, Triển Yên! Lại là một tiếng thở dài:
– Thở dài chi cho mệt. Thích thì cứ làm thôi.
– Anh hai…
– Nhóc đừng nghĩ là ta không biết nhóc đang muốn gì… – Thiệu Khải Đăng tựa người lên ghế – Các anh em thấy ta nhiều khi phải bỏ nhiều tâm huyết, giả khờ giả ngốc đeo đuổi một cô gái thì cười khúc khích sau lưng cho là ta dại. Thực tế không có cái nào là ngu là dại cả. Quan trọng là mình thích… và mình muốn làm…
– Ý anh hai muốn nói gì?
– Nhóc thu thập bao nhiêu thứ về cô bé Triển Yên gì đó không phải để ngắm xem thời thơ ấu đến giờ cô ấy đã thay đổi thế nào. Chẳng qua là không quên được, phải không?
Không quên? Đúng là thế. Nhưng không quên thì làm sao được. Một cô bé bình thường và một kẻ gia nhập xã hội đen từng làm nhiều chuyện xấu, vốn là không thể giống nhau.
– Làm chuyện xấu mà không bị phát hiện thì xem như chẳng ai biết, cũng chẳng cần nhớ làm gì. Hiện nay nhóc theo ta, nhóc sẽ không phải làm những chuyện mà nhóc không thích nữa.
Bỏ mặc Khúc Huy ngồi đó suy nghĩ, Thiệu Khải Đăng chạy xuống dưới bếp – nơi có mùi hoa quế đang nồng:
– Bánh hoa quế… Bánh hoa quế!
Trên ghế, Khúc Huy ngồi yên như tượng. Suy nghĩ và lại nghĩ suy, làm việc xấu mà không ai biết có thể xem như chưa làm. Lý lẽ kiểu gì thế này? Nhưng tự nhiên lại thấy lòng nhẹ bớt, một tiếng thở ra nhẹ nhõm, bờ môi thoáng hiện nụ cười.
Đúng 5 giờ… Thiệu Khải Đăng mặc một chiếc áo sơ mi sọc ca rô bước vào phòng họp. Hắn thích cái áo này nhất. Bên trong có khá nhiều người. Ngay cả Diệp Vũ Tường cũng đã chỉnh tề áo vest lịch lãm, ánh mắt cả hai nhẹ lướt qua nhau.
– Xin chào!
– Đúng là không biết phép tắc. – Người ngồi cạnh bên ông lão mái tóc bạc phơ, ngồi bên ghế chủ tọa nhíu mày – Cậu có biết…
– Không cần để ý tiểu tiết như thế – Ông lão hướng về phía Thiệu Khải Đăng, nhẹ giọng – Cậu là quản lý của khu Đông mới? Tên cậu là…
– Thiệu Khải Đăng…
– Ngồi đi. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.
– Cảm ơn. Tôi cũng đang rất mỏi chân.
Long lão gia tuổi đã qua 70, chuyện đời trải qua bao thăng trầm, gặp không ít