Old school Easter eggs.
Mỹ nhân đá

Mỹ nhân đá

Tác giả: An Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327502

Bình chọn: 9.00/10/750 lượt.

ng bao rồi. – Hạ Hân ôm đầu – Bạn có nghĩ tới hậu quả không? Có thể mang con của người ta đó.

– Mình…

Thạch Tiên mặt càng lúc càng tái mét. Hôm đó, không chỉ có một lần. Suốt cả buổi sáng, Thiệu Khải Đăng cứ làm loạn trên người cô. Thực sự rất sợ…

– Bây giờ mình… mình phải làm sao đây? – Thạch Tiên hoảng hốt – Mình không biết nữa… Tiểu Hân?

– Còn làm sao nữa – Hạ Hân lại thở dài – Đợi thêm thời gian nữa rồi mua que về thử. Trong thời gian đó, bạn không được gặp gỡ anh ta nữa. Con trai khi động dục thì rất đáng sợ – Hạ Hân nhớ tới không ít truyện đọc được trên mạng – Nhớ đó…

Thạch Tiên gật đầu lia lịa. Cô sợ rồi. Thực sự sợ rồi. Mới học đại học, cha mẹ còn phải lo, cô đương nhiên không muốn nảy sinh chuyện không hay. Tuyệt đối sẽ không dám gặp mặt Thiệu Khải Đăng thêm lần nào nữa.

Chương 66: Chuột Chạy Trốn, Còn Mèo Thì Cứ Mãi Đuổi Theo

Mỗi lần tâm tình không được tốt, Thiệu Khải Đăng lại lao vào làm việc. Mà làm việc của hắn tương đương với sự lộn xộn kinh người của thư phòng. Đơn giản, Thiệu Khải Đăng biết chữ chưa lâu mà cách viết báo cáo của Khúc Huy thì chỉ có tri âm tri kỷ của hắn ta là Phạm Vĩnh Kỳ mới hiểu:

– Sơn vương, lại có gì bực mình à?

Phạm Vĩnh Kỳ thản nhiên hỏi, tay vẫn thoăn thoắt gõ trên bàn phím. Hắn sinh ra hiếu học trời sinh, cái gì cũng phải tìm hiểu. Máy vi tính vốn có nhiều công dụng, dễ dàng hơn trong công việc, càng phải học nhiều hơn:

– Không. Hắn ngả bật người ra trên ghế, giọng ngán ngẩm – Tiểu nương tử cứ tránh mặt ta. Thật là bực mình.

– Phu nhân đấy à?

– Ừ.

– Chuyện của Văn Thiện Tùng ngươi định thế nào? – Phạm Vĩnh Kỳ chuyển đề tài – Hắn đã đáp ứng người rồi thì phải.

– Hình như hắn ta không còn tìm Nương Tiên nữa – Thiệu Khải Đăng mới sực nhớ ra – Nhưng hắn chưa nói gì với ta cả.

– Đến khi hắn nói gì thì tính sao? – Phạm Vĩnh Kỳ lắc đầu. Con người này. Đó là thời không khác, đến khi người ta nhờ đến thì phải làm sao? – Thanh xà – Bạch xà theo tôi biết là khoảng thời không 15 – 16. Chúng ta nếu không có sự chấp nhận của thiên đế đâu có thể mở được những thời không khác?

– Chuyện đó ban đầu ta cũng chưa biết phải nên làm gì – Hắn nhăn nhở thú nhận – Nhưng giờ thì không sao, đệ yên tâm.

Thiên đế mới làm được thì gã thiên đế cựu chắc là biết. Thế thì chẳng phải lo nữa. Ngoài cửa bỗng có tiếng gõ nhẹ:

– Anh ơi!

Giọng của Khiết nhi. Phạm Vĩnh Kỳ vui vẻ:

– Em vào đi!

Ngọt thấy ớn. Vừa mở cửa, nhìn thấy hắn chỉ có một câu chào là Khiết nhi đã tíu tít trao cho Phạm Vĩnh Kỳ một chiếc áo mới may. Thời đại này quần áo lúc nào cũng sẵn nhưng nàng kiên trì theo truyền thống. Áo phải chính tay may cho phu quân. Phạm Vĩnh Kỳ cũng chỉ mặc áo nàng may. Ngọt ngào, tình chàng ý thiếp nồng nàn, khiến người từng có vợ như Thiệu Khải Đăng không muốn nhưng cũng làm sao mà không ganh tỵ:

– May cho ta một chiếc áo giống vậy đi.

– Sơn vương à – Khiết nhi ngạc nhiên – Nhưng mà người…

– Không phải… – Hắn cải chính – Không phải cho ta. Cho Nương Tiên. Ta mang tặng nàng.

– Sơn vương à, em có thể nói một vài câu không?

Khiết nhi đối với Thiệu Khải Đăng dù còn nhiều e sợ nhưng đến thời đại này, trong lớp hai chị em, hắn là người nàng gặp gỡ thường xuyên hơn. Càng tiếp xúc, càng thấy đôi khi Thiệu Khải Đăng như một đứa trẻ vậy. Hắn vụng về trong ứng xử với những người thân thiết, song trong sự vụng dại đó chứa đầy chân tình, làm người ta không thể không để tâm:

– Nói đi!

– Người cứ gạt phu nhân như thế cũng không phải là cách. Nhi nữ chúng em, thời đại nào cũng thế, cần nhất là cảm giác an toàn – Người nói dối, một lúc nào đó, phu nhân phát hiện được, có lẽ cả hai sẽ rất đau lòng.

Ngoài dối trá ra, Thiệu Khải Đăng có gì để tiếp cận nàng? Hắn cười nhạt, gã thiên đế đó thực sự rất quá đáng. Hắn ta dùng quyền làm cha, mang Nương Tiên đến một thời đại mới. Những kỷ niệm cả hai từng có đều trở thành bọt nước. Nàng không nhớ. Còn Thiệu Khải Đăng hắn, thực ra chỉ là một Huyết Ma không có nhiều kinh nghiệm sống.Không dùng thủ đoạn, hắn làm sao giành lại được hạnh phúc khi bản thân không hề có chút lợi thế nào?

– Có người tưởng là chân thật nhưng nếu bên trong đã chứa mầm mống giả dối thì sớm muộn gì cũng trở mặt giả trá mà thôi. Ta dù dùng giả dối để tiếp cận nàng song đối với Nương Tiên đều là chân tình. Nàng hận ta, ta cũng không làm gì khác được. Nhưng ta không hối hận với bản thân mình, vậy là đủ rồi.

Hứa Tiên không phải ban đầu cũng yêu Bạch xà chân thật đó sao? Nhưng hắn chỉ yêu con người nàng, yêu những gì hoàn hảo và tốt đẹp. Đến khi cái hoàn hảo đó không còn, nàng trở lại thành rắn, trong hắn chỉ còn ghê sợ. Còn Văn Hồng Lĩnh, yêu thương tự đáy lòng. Tiểu Thanh là người, là rắn cũng không quan trọng. Đó mới là chân tình. Thiệu Khải Đăng dùng thủ đoạn để lừa gạt, tiếp cận Nương Tiên nhưng cái hắn có là tình yêu nồng nhiệt với nàng. Hắn không sai. Phạm Vĩnh Kỳ nựng nhẹ má Khiết nhi:

– Sơn vương sống hơn chúng ta cả ngàn năm. Khi người đã chọn, chúng ta cứ để người tự quyết định.

Hắn kéo Khiết Nhi ngồi trên đùi mình, vùi đầu vào cổ nàng, giọng nhẹ như tơ:

– Em chỉ cần để ý