Mỹ nhân đá

Mỹ nhân đá

Tác giả: An Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327331

Bình chọn: 8.00/10/733 lượt.

áng vẻ vô cùng khổ sở. Mặt bầm, máu rỉ ra từ khóe miệng:

– Bạn học Úc… Làm ơn… Làm ơn cứu tôi với.

Úc Thạch Tiên phóng cả người tới trong một đòn chân cực đẹp. Gã họ Đổng vốn cũng không phải hạng xoàng, huống hồ gã lại được Thiệu Khải Đăng tiếp thêm một chút ma khí trong người, phản công ngay bằng một cú đá trực diện. Hai lực chạm nhau, Thạch Tiên bị té ngã. Trong tình thế đó, Văn Thiện Tùng đành phải ra tay, bẻ ngoặt hai tay Đổng đại ca ra sau. Nhìn Thạch Tiên, hắn hỏi nhanh:

– Em không sao chứ?

– Không sao.

Cô quay sang Thiệu Khải Đăng và chợt phì cười. Người này thật là nhát quá đi, tay ôm đầu, co rúm người chịu đựng:

– Không sao đâu. Hắn ta…

Tay cô đột nhiên bị kéo lại:

– Hắn gạt em đấy. – Văn Thiện Tùng buông giọng – Tuy anh không biết mục đích của hắn là gì nhưng rõ ràng là không lương thiện. Lúc nãy hắn ta còn đạp lại người kia.

Thach Tiên nhìn Đổng Tầm. Anh có sao không, người này bị đánh đến thế cơ mà? Sao lại bênh vực gã Đổng đại ca hung hăng đó?

– Đừng để anh ta đến gần tôi. Lúc nãy tôi thấy hai người này nói chuyện với nhau. Họ đánh tôi. Cứu tôi với. cứu tôi với bạn học Úc ơi!

Thiệu Khải Đăng bất thình lình ôm lấy chân Thạch Tiên, mặt quay về hướng Văn Thiện Tùng. Một nụ cười thoáng nhẹ qua, trông rất là gian xảo, chỉ để cho anh ta thấy mà thôi. Văn Thiện Tùng đương nhiên là không tin gã láo xược này được. Nhưng mà, Tiểu tiên nữ đáng yêu thuần khiết của anh lại cho rằng đó là một kẻ rất đáng thương. Tay người đẹp anh chỉ mới nắm được có mấy lần, ôm còn chưa được ôm, thế mà cái gã kia, không chỉ ôm mà còn ôm chặt nữa. Nhưng phải nén lại, nén thật chặt lại. Giận tới đâu cũng phải nén lại, không được…

– Rầm!

Bàn cờ bị ném vào tường vỡ tan hoang:

– Cái gì vậy hả?

Tiếng động khiến người trong nhà chạy ùa ra. Thấy cảnh tượng đó, Văn Thiện Tâm – anh trai của anh gào to:

– Làm gì vậy? Bị khùng à?

Văn Thiện Tú thì hiền lành và nhỏ nhẹ hơn:

– Nhà thì chắt bóp bao năm mới đủ tiền mua. Bộ cờ đó là của cha đấy. Mày không mua được cho cha, đừng có phá hoại.

– Nhưng tôi tức lắm.

– Tức mà tức chuyện gì?

– Có một thằng, hắn…

– Ve vãn con bồ mày à?

– Hắn ôm Tiểu tiên nữ.

– Ai bảo mày không ôm?

– Nó giữ gìn tình yêu thanh khiết mà.

– Hay là nó sợ? – Văn Thiện Tú bình thản – Trong lúc say đắm nhất, lỡ miệng nuốt bồ vào bụng luôn. Trong nhà đứa tham ăn nhất là nó mà.

– … … … … … …

– Tao thấy mày cũng nên buông tha cho con bé đó đi tìm người phù hợp đi mày. – Thiện Tâm phẩy tay – Rắn mà đòi yêu người, tao còn nghe nó nói với cha là nó muốn cưới con bé đó về làm vợ nữa kìa. Đêm tân hôn nuốt chửng người ta vào bụng thay cho rượu giao bôi hả?

Đây là một gia đình rắn. Tồn tại hàng nghìn năm, cuối cùng cũng đến được nơi này. Bốn cha con, không có rắn mẹ bởi một chuyện xa xưa không nên kể, Văn Thiện Tùng lại động lòng, yêu một con người. Đó là phiền toái của nhà họ Văn, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Thôi kệ!

– Tôi sẽ vạch mặt gã đó cho Tiểu tiên nữ thấy.

– Kệ mày.

Hai người anh không quan tâm lắm đến thằng em của mình nữa, lại nói chuyện:

– Gà nở chưa?

– Nở được 2 con rồi.

– Hôm trước sao mày không chôm nhiều nhiều về? Có 2 con, sao mà nuôi?

– Mày làm như tao giỏi lắm à. Trứng cái nào cũng giống nhau, sao tao biết cái nào nở, cái nào không nở chứ?

– Mai tao đi chôm cho, còn thằng kia – Thiện Tâm quay sang Thiện Tùng – Mai mày lãnh lương dạy võ phải không? Đi ra chợ mua 4 con gà cho cha. Tối ông ấy về luyện thuốc gì đó đấy.

– Sao mấy người không mua?

– Tao ghét ra ngoài. Thằng này ở nhà chơi với gà. Mày là út, mày phải mua gà chứ.

Chương 43: Trong Thế Giới Con Người

Văn Thiện Tùng chỉ mới thành người khoảng 20 năm, tuổi con người có lẽ là 20 tuổi. Mơ mộng, tràn đầy sức sống, trong khi hai người anh đã trải qua không biết bao nhiêu cái trăm năm trong cuộc đời. “Rắn già, rắn lột”. Rắn là loài động vật máu lạnh. Nhưng có lẽ ít người biết, rắn rất khép kín. Rắn không thích giao tiếp với thế giới bên ngoài. Có lắm người bảo, lòng dạ độc ác như rắn rết. Lòng rắn có gì mà độc ác? Rắn đâu tính toán, đâu cần tranh đua gì. Rắn cũng như những loài vật khác, muốn được sống, thế thôi! Thời gian trôi qua, những con rắn già muốn tồn tại phải hóa thành người. Loài người đã tràn khắp nơi. Chúng thông minh, tham vọng. Để có một cuộc sống an ổn, rắn phải giống người. Nói chuyện bằng ngôn ngữ loài người, hòa nhập nhưng không hòa tan. Rắn cũng vẫn là rắn, không tham lam, không mơ mộng cuộc sống giàu sang để rồi cứ khư khư giữ của. Đủ ăn, đủ mặc, thế là quá tốt rồi.

– Con gà này dễ thương quá!

– Nuôi nó đi. Mai mốt sẽ để ra trứng, ăn trứng ngon hơn ăn gà.

Thiện Tâm đặt con gà nhỏ trong lòng bàn tay. Nó mổ mổ vào tay hắn, hơi nhồn nhột:

– Lại sắp tới mùa đông rồi.

– Năm nay lạnh., chắc phải ngủ đông thôi.

– Cũng sắp tới lúc lột da rồi.

Những câu chuyện không đầu, không đuôi, hai anh em giết thời gian từ ngày này qua ngày khác. Rắn không phải là một sinh vật bất tử, trước thời điểm quan trọng luôn cảm thấy có chút lo lắng. Với hai anh em, chỉ là chút thôi. Bởi họ biết, thời điểm ấy sẽ có người b


Polaroid