
hai kẻ không giống nhau mà.
Chương 108: Không Hề Đùa
Huệ Lâm mệt mỏi mở mắt. Trước mặt cô là khuôn mặt lo lắng của Cựu thiên đế:
– Em tỉnh rồi à?
– Con… con đâu? Tiểu Lạc…
– Anh sẽ đi tìm con nữa. Đừng lo quá…
– Cho em đi với. – Huệ Lâm níu lấy tay chồng – Em muốn gặp con. Tiểu Lạc chắc đang sợ lắm. Cho em đi với.
Người mẹ nào cũng vậy. Trong giây phút này, Diệp Vũ Tường như đang nhìn thấy hình ảnh trước đây của người mẹ đó. Hoảng loạn, sợ hãi không biết con mình lành dữ thế nào.
– Cô cứ nằm nghỉ đi! Chúng tôi sẽ đi tìm con về cho cô. Có lẽ là không sao đâu.
Kẻ bắt cóc lần này có mục đích khác với ngày xưa. Hắn hoàn toàn không sợ bị nhận diện nên cũng không cần phải lo về chuyện sẽ diệt trừ hậu họa sau này. Đứa trẻ an toàn, đó là điều có thể phần nào chắc chắn. Một chuyện mà cả ba anh em cùng thực hiện, trong lòng Cựu thiên đế chợt nảy sinh một tình cảm ấm áp, rất dịu dàng. Điện thoại của Diệp Vũ Tường chợt reo lên. Nhìn số điện thoại, đôi mày rậm hơi nhíu lại, giọng chợt trở nên lạnh như băng:
– Alo?
– Vũ Tường. Mẹ con đã nhớ lại. Bà ấy muốn gặp con, muốn gặp con ngay!
Ông Diệp kích động run run phía bên kia. Trong khi đó, Diệp Vũ Tường tay cầm điện thoại đã từ từ buông lỏng. Nhớ lại? Làm sao có thể như thế. Rõ ràng ký ức đó với loại thuốc của Xà vương là không thể phục hồi. Điện thoại của Thiệu Khải Đăng cũng vang lên. Tiếng của Phạm Vĩnh Kỳ rất gấp gáp:
– Sơn vương, người có thể về đây một chút không? Xảy ra chuyện rồi. Trong số hàng hóa đội phòng chống ma túy vừa bắt được, có số hàng của chúng ta, do Tiểu Cường, Tiểu Phát chịu trách nhiệm vận chuyển. Hiện nay cả đám anh em đang bị tạm giam.
Nương Tiên thì đang nằm thiêm thiếp trên giường. Bây giờ lại xảy ra chuyện, Thiệu Khải Đăng sẽ không thể tập trung tìm cách giúp Huệ Lâm tìm lại con trai. Chuyện này rõ ràng không phải tình cờ. Nhưng…
– Được rồi, ta về ngay. Đệ cứ tùy cơ ứng biến, thu xếp trước một số việc đi!
Trong bụng của Nương Tiên, tiếng nói đó lại cất lên, không còn có vẻ đáng thương, dịu ngọt. Nó đã chứa không ít lạnh lùng, khiến cô bật dậy trong lúc mồ hôi đổ khắp người, lạnh toát:
– Bây giờ không còn nhiều người nữa. Cô gái nhỏ bé, một lần cũng được, cô có muốn nhìn thấy con của mình không?
– Tiểu Lạc… Tiểu Lạc…
Bên kia giường bệnh, Huệ Lâm gọi tên con trong nước mắt. Cựu thiên đế đỡ vợ nằm tựa xuống giường. Lời nói vang lên bên tai này, rõ rành rành. Đứa trẻ này – à không – kẻ này, có lẽ sẽ không dừng lại chỉ sau vài trò như thế:
– Con của ngươi an toàn lắm. Đừng lo nhé! Nhưng cũng đừng xen vào nhiều chuyện quá. Cái ta cần là ngươi im lặng, chuyện xảy ra như thế nào vốn không phải là việc của ngươi.
– Tiểu Cường, Tiểu Phát sao rồi?
Thiệu Khải Đăng vừa về tới là hỏi ngay.Phạm Vĩnh Kỳ đang nói chuyện với ai đó, thấy hắn liền đứng dậy:
– Anh đã về.
– Ừ – Liếc sang người lạ, Thiệu Khải Đăng nhíu mày – Đây là…
– Đây là Luật sư Phùng phía lão gia gửi qua – Phạm Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng – Chuyện ảnh hưởng rất lớn nên lão gia cũng rất để tâm.
– Ừ – Thiệu Khải Đăng không có phản ứng gì khác ngoài sự bình thản – Tiểu Huy đâu?
– Không tìm thấy – Phạm Vĩnh Kỳ lắc đầu – Từ lúc chuyện xảy ra đến giờ tôi đã cho người đi tìm nhưng không gặp. Hôm trước thì…
– Tôi đã đến gặp Tiểu Cường và Tiểu Phát – Luật sư Phùng xen vào – Theo lời họ nói, số hàng đó là do chính Khúc Huy giao cho họ. Vì tin tưởng Khúc Huy nên họ không hề kiểm tra lại, không ngờ trong đó có ma túy.
Đôi mắt Thiệu Khải Đăng lóe lên tia quan tâm, giọng nhẹ đi:
– Ý ông là… Tiểu Huy có liên quan đến việc vận chuyển ma túy?
– Vâng. Liên quan rất lớn. Lão gia rất quan tâm chuyện này. Khối lượng ma túy là hơn 20 kg cocain, ảnh hưởng không thể nói hết. Khu Đông cũng từng là nơi giao kết đầu tiên về việc không mua bán thứ này, thế mà hôm nay lại…
Thiệu Khải Đăng cắt ngang lời:
– Nếu ông đến đây là để trợ giúp thì hoan nghênh, còn đến đây chế nhạo khu Đông chúng tôi nói được mà không làm được thì xin mời về chỗ lão gia. Chuyện khu Đông chúng tôi sẽ tự mình giải quyết.
– Giải quyết được sao? – Phùng luật sư nhếch môi – Là buôn bán ma túy bị bắt quả tang. Nếu không muốn ảnh hưởng tới toàn cục, chỉ có thể dùng cách hy sinh người thôi. Hơn 30000 người của 4 khu, không thể vì chuyện khu Đông mà ảnh hưởng được.
Thiệu Khải Đăng chống một chân lên bàn, gằn từng tiếng:
– Chuyện do khu Đông gây ra, khu Đông đương nhiên chịu trách nhiệm giải quyết. Trên mặt pháp lý, người buôn bán ma túy là Tiểu Cường và Tiểu Phát, nếu chịu trách nhiệm hình sự thì chỉ có 2 đứa nó phải chịu, các ông không phải là thân bằng quyến thuộc, chả ai tới gô cổ mang về đâu. Tôi tin chắc – hai đứa nó thà chết cũng không liên lụy một ai. Ông có thể về nói với lão gia, cứ ngồi yên trên cái ghế đó đi!
– Cậu…
– Tôi không phải là đứa không biết trời cao đất dày. Tôi cũng có não, biết suy nghĩ. Nếu các ông nghi ngờ Khúc Huy là người bày trò, chúng tôi cũng sẽ đi tìm cậu ấy. Nhưng nơi này không phải là một cái chợ, người của tôi cũng không phải là thứ hình nộm mang ra thế mạng khi cần. Trong 3 ngày tới, tôi sẽ c