Insane
Mùa Hè Thiên Đường – Jenny Han

Mùa Hè Thiên Đường – Jenny Han

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322345

Bình chọn: 9.5.00/10/234 lượt.

he lại hàng chục lần. Thích nhất là bài số năm, “Black” – lần nào nghe nó cùng khiến tôi như được quay trở lại thời khắc ngày hôm đó, khi anh và tôi mỗi người một tai nghe, đắm chìm trong thế giới âm nhạc của Pearl Jam.

Việc đầu tiên của tôi sau khi mùa Hè kết thúc và trở về nhà là tới ngay cửa hàng đĩa tìm mua bản nhạc của ca khúc này để về nhà tập trên piano. Thậm chí tôi còn mơ tới một ngày cùng anh Conrad hòa tấu bản nhạc này với nhau, như một ban nhạc cơ đấy. Nhưng tôi đã quên mất một điều: Nhà ở Cousins làm gì có đàn piano. Thực ra cô Susannah đã từng định sắm cho tôi một cái để ở Cousins nhưng mẹ nhất quyết không đòng ý.

Chương 9:

Sự thay đổi của Conrad

Buổi tối nếu không ngủ được tôi thường lén xuống nhà và đi bơi vài vòng ngoài bể bơi. Tôi sẽ bơi cho đến khi mệt rũ ra mới thôi. Và khi quay trở lại giường ngủ, có thể cơ bắp sẽ hơi nhức mỏi một chút nhưng bù lại tinh thần sảng khoái cực kì. Tôi rất thích cảm giác được cuộn tròn trong chiếc áo tắm màu xanh mềm mại của cô Susannah lúc từ dưới bể bơi đi lên. Sau đó rón rén lên lầu và ngủ vùi trong chăn mặc cho tóc vẫn còn đang ướt nhẹp. Cảm giác đó thật không có gì tuyệt bằng!

Tình cờ vào hai mùa Hè trước, cô Susannah đã phát hiện ra bí mật này của tôi và thỉnh thoảng cô cũng xuống bơi cùng. Mạnh ai người nấy bơi, không ai nói với ai tiếng nào. Nhưng cảm giác có người bơi cùng vẫn vui hơn. Và đó cũng là lần duy nhất trong toàn bộ mùa Hè mà tôi không nhìn thấy cô đội tóc giả.

Khi đó cô đang phải điều trị hóa chất nên lúc nào cũng phải đội tóc giả. Không ai được gặp cô khi cô không đội tóc giả cả, kể cả mẹ. Trước kia tóc cô Susannah đẹp lắm, vừa dài vừa mềm như kẹo bông vậy. Mặc dù bộ tóc giả cô thường đeo cũng đẹp không kém, nó được làm từ tóc người thật và loại chất lượng cao cấp nhất lúc bấy giờ. Sau đợt điều trị hóa chất tóc cô cũng đã mọc trở lại nhưng cô không để dài nữa mà cắt ngắn tới ngang cằm. Đẹp nhưng không giống như xưa. Nhìn cô Susannah bây giờ khó ai có thể hình dung ra cô ngày xưa như thế nào, trong bộ tóc dài trẻ trung đầy sức sống.

Buổi tối đầu tiên ở đây tôi lại trằn trọc không ngủ được. Lần nào cũng vậy, tôi thường phải mất một hai đêm mới quen trở lại với cái giường, mặc dù nó đã gắn bó với tôi từ những mùa Hè đầu tiên. Sau một hồi lật qua lật lại mà vẫn không ngủ được, tôi quyết định đi bơi. Bộ đồ bơi mọi năm hay mặc giờ không còn vừa nữa. Đây sẽ là buổi bơi đêm đầu tiên của tôi mùa Hè năm nay.

Cảm giác bơi một mình về đêm thật là tuyệt. Mọi thứ dường như trở nên rõ ràng hơn. Lắng nghe được từng hơi thở của chính mình khiến tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. Nếu có thể, tôi chỉ muốn được tự do bơi lội như thế này suốt cả đêm.

Đang sung sướng bơi qua bơi lại vài vòng trong làn nước mát lịm của mùa Hè, đột nhiên tôi đá phải vật gì đó cưng cứng. Giật mình, tôi vội trồi lên khỏi mặt nước và phát hiện ra mình vừa đụng phải chân của anh Conrad. Anh đang ngồi bên mép bể, hai chân đung đưa dưới nước. Hóa ra anh ngồi quan sát tôi suốt nãy giờ, trên tay phì phèo điếu thuốc lá.

Tôi thụp hẳn người xuống nước, chỉ để lộ mỗi phần đầu – không thể để anh thấy tôi tỏng bộ dạng thế này được. Conrad con ở đó thì tôi còn ngâm mình dưới nước, cho dù phải chết cóng.

“Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào thế?” – tôi lên giọng phê phán – “Mà sao tự dưng anh xuống đây làm gì?”

“Em muốn anh trả lời câu nào trước?” – anh tủm tỉm hỏi.

Tôi rẽ nước tiến về phái anh ngồi, chống hai tay lên thành bể:” Câu thứ hai”

“Anh không ngủ được nên ra ngoài đi dạo” – anh nhún vai thản nhiên nói. Rõ ràng anh ấy đang nói dối. Anh trốn ra đây để hút thuốc cho thoải mái, không bị ai dòm ngó.

“Sao anh biết em ở ngoài này?” – tôi tiếp tục tra hỏi.

“Tối nào em chả ra đây bơi hả Belly. Thiên hạ ai chẳng biết.” – anh vừa cười vừa rít một hơi thuốc dài.

Anh ấy biết tôi vẫn thường hay bơi đêm? Tôi còn cứ đinh ninh đó là bí mật nhỏ của riêng tôi và cô Susannah cơ đấy. Không hiểu anh biết chuyện này bao lâu rồi nhỉ? Những người khác thì sao, không lẽ mọi người đều đã biết hết?

“Biết thế. Thế còn vụ hút thuốc, anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào?”

“Anh cũng chẳng để ý nữa. Năm ngoái, chắc thế” – tôi biết thừa anh chỉ đang cô tình chọc tôi thôi chứ làm gì có chuyện không nhớ.

“Anh không nên hút thuốc. Bỏ ngay đi! À mà anh có nghiện không đấy?”

“Khônggg” – anh Conrad ngửa đầu cười phá lên.

“Thế thì bỏ thuốc đi. Cố là được” – tôi thuyết phục Conrad. Một khi anh Conrad mà đã quyết tâm thì không có chuyện gì anh ấy không làm được.

“Nhưng anh không thích”

“Đây không phải chuyện thích hay không thích. Hút thuốc có hại cho sức khỏe của anh”

“Em sẽ cho anh cái gì, nếu anh bỏ thuốc?” – anh giơ điếu thuốc lên, giọng đùa dùa hỏi.

Đột nhiên bầu không khí ở bể bơi bỗng trở nên khác hẳn. Toàn thân tôi như có luồng điện chạy qua, trong một thoáng tôi còn ngỡ mình vừa bọ sét đánh cơ đấy. Buông tay khỏi thành bể, tôi vội bơi giật lùi ra xa. Phải khá lâu sau tôi mới lấy lại được tinh thần và tiếp tục câu chuyện còn dang dở:”Chẳng có gì hết. Anh bỏ thuốc thì tốt cho anh chứ sao.”

“Em mói cũng đún