
m đầu tiên ở Cousins, anh Conrad quyết định đám con trai sẽ đốt lửa trại ngoài bãi biển và ngủ trong những chiếc túi ngủ. Dĩ nhiên mấy chuyện này chẳng có gì là khó khăn với một hướng đạo sinh ưu tú như anh Conrad.
Tôi chỉ biết đứng nhìn bọn họ lên kế hoạch với nhau, lòng đấy ghen tị. Nhất là khi họ bắt đầu mở tủ lấy bánh quy và kẹo bông trắng cho vào balô. “Đừng mang hết đi”, tôi rất muốn ngăn họ lại. Nhưng tôi không dám – đấy đâu phải bánh của tôi. Thậm chí đây cũng chẳng phải nhà của tôi.
“Steven, nhớ mang theo đèn pin nhá” – anh Conrad nhắc. Anh Steven gật đầu cái rụp. Không ngờ ông anh mình cũng có lúc biết phục tùng mệnh lệnh đến thế. Anh ấy coi anh Conrad là thần tượng, mặc dù hai người chỉ cánh nhau có 8 tháng. Mọi người đều có ai đó, trừ tôi. Khi đó tôi đã thầm ước giá như không theo mẹ và anh tới đây, thà ở nhà làm món kem dừa ăn với bố còn hơn.
“Jeremiah, đừng quên bộ bài đấy” – anh Conrad vừa chuẩn bị túi ngủ vừa gọi với vào trong nhà.
Như một đội viên tí hon, Jeremiah giơ tay nghiêm nghị chào, sau đó vừa đi vừa nhảy chân sáo, miệng líu lo:” Tuân lệnh, thưa ngài” – làm tôi mặt đang ỉu xìu là vậy mà cũng phải bật lên cười. Thấy vậy, cậu áy quay sang giải thích:” Anh Conrad lúc nào cũng thích ra lệnh như thế đấy. Giống tính bố mình. Cậu không phải làm theo lời anh ý đâu, nếu không thích.”
Lời động viên của Jeremiah khiến tôi thấy tự tin hẳn lên:” Mình có thể đi cùng không?”
Và ngay lập tức bị anh Steven phủ đầu không thương tiếc:”Không. Chỉ dành cho con trai thôi. Đúng không, Conrad?”
Anh Conrad ngập ngừng nói:” Xin lỗi em, Belly” và trông mặt anh ấy cũng có vẻ xin lỗi thật…trong khoảng một giây. Hoặc hai giây. Sau đó anh quay lại tiếp tục với công việc chuẩn bị túi ngủ.
Tôi quay ngoắt lại chăm chú nhìn màn hình TV:” Thì thôi. Em cũng chẳng thèm.”
“Hô hô, coi kìa. Belly sắp khóc rồi” – anh Steven khoái trá kêu lên. Sau đó quay sang nói với Jeremiah và anh Conrad:” Mỗi khi có việc gì không được như ý nó sẽ khóc cho mà xem. Bố mình lần nào cũng bị mắc lừa.”
” Im đi, anh Steven!” – tôi hét lên. Cứ cái đà này chắc tôi sẽ khóc thật mất. Mà tôi không hề muốn bị coi là mít ướt ngay trong ngày đầu tiên tới đây. Họ sẽ không bao giờ cho tôi đi bất cứ đâu cũng mất.
” Belly sắp khóc rồi” – anh Steven tiếp tục hát vang, vừa hát vừa kéo Jeremiah cùng đứng dậy nhảy nhót khắp phòng.
” Đừng trêu em ấy nữa” – anh Conrad đột nhiên cắt ngang.
Anh Steven đứng khựng lại bối rối nhìn ông bạn thân:” Hả? ”
” Bảo sao mà mấy cậu chưa lớn!” – anh Conrad lắc đầu ngao ngán.
Tôi lặng lẽ đứng nhìn họ vác đồ lên vai chuẩn bọ đi ra cửa. Cơ hội cuối cùng để đi cắm trại qua đêm và trở thành một phần của nhóm ba người bọn họ sắp trôi qua. ” Anh Steven, nếu anh không cho em đi cùng em sẽ mách mẹ.”
Mặt anh nhăn lại:” Thách luôn đấy. Nên nhớ là mẹ vốn chúa ghét những đứa hay đi mách lẻo.”
Không sai, mẹ rất không thích mỗi lần tôi đi mách mẹ mấy chuyện lặt vặt như thế này về anh Steven. Mẹ sẽ giải thích là anh cần có thời gian đi chơi riêng với bạn bè của anh, hoặc là tôi có thể đi với anh lần khác, hoặc là ở nhà với mẹ và cô Beck còn vui hơn nhiều…Tôi ngồi phịch xuống ghế, khoanh hai tay trước ngực phụng phịu. Tôi đã mất đi cơ hội cuối cùng. Và giờ trong mắt mọi người tôi là một kẻ mít ướt hay đi mách lẻo chuyện người khác.
Trên đường ra cửa, Jeremiah còn cố nán lại nhảy một điệu hài hước chọc cho tôi cười. Và cậu ấy đã thành công. Tôi được một trận cười nghiêng ngả trên ghế sô-pha. Anh Conrad ngoái đầu lại nói:” Chúc em ngủ ngon, Belly.”
Và chỉ như vậy thôi. Tôi nhận ra rằng: Tôi đang yêu.
Chương 7:
Ngôi nhà của gia đình Fisher
Ban đầu lúc mới tới đây tôi vẫn cứ đinh ninh là nhà Fisher không có nhiều tiền bằng nhà mình cơ đấy. Bởi căn nhà bãi biển của họ không thuộc dạng thời thượng, tráng lệ gì cho cam. Nó chỉ đơn thuần là một ngôi nhà lớn được lát sàn gỗ, với đầy đủ những vật dụng và tiện nghi cần thiết để nghỉ ngơi ở biển vào mùa Hè. Tường nhà được sơn màu trắng và bắt đầu có dấu hiệu bong tróc theo thời gian. Nhưng được cái thiết kế của nó rất tiện dụng và ấm cúng, mang lại cảm giác dễ chịu cho người ở trong đó. Tôi đặc biệt thích bộ ghế sô-pha vải bọc đã bạc màu mà lần nào tới đây bốn đứa tụi tôi cũng phải tranh bằng được vị trí ngồi đẹp nhất và thoải mái nhất – vị trí đối diện với màn hình TV.
Ưu điểm của căn nhà này là nó rất rộng và có rất nhiều phòng. Ngoài phòng cho mỗi người chúng tôi ra, họ còn xây dư thêm một vài phòng nữa cho khách. Đầu hồi bên này là phòng của mẹ, phòng của cô Susannah và chú Fisher và một phòng trống dành cho khách. Đầu hồi bên kia là phòng của tôi, một phòng dành cho khách khác, và phòng chung của bọn con trai với một chiếc giường đôi và một giường cá nhân – căn phòng luôn khiến tôi phải ghen tị suốt nhiều năm qua. Thật bất công khi tôi phải ngủ một mình ở trong phòng riêng và nằm nghe những tiếng thì thào, khúc khích của ba người họ vọng ra từ căn phòng kế bên. Thỉnh thoảng họ cũng cho tôi sang ngủ cùng, nhưng chỉ vào những hôm họ chơi trò kể chuyện ma mà thôi. Tôi luôn là m