Mùa hè năm đó

Mùa hè năm đó

Tác giả: Dark

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322923

Bình chọn: 7.5.00/10/292 lượt.

MÙA HÈ NĂM ĐÓLà kí ức đáng sợ và đau đớn nhất trong cuộc đời cô, là kí ức kinh hoàng mà cô muốn dứt bỏ nhất.Là kí ức ân hận và đau đớn nhất trong cuộc đời hắn, là lúc lòng tôn sùng của hắn bị tổn thương sâu sắc nhất.Cô – lần đầu tiên gặp cô là khi mới chỉ là một thiếu niên, vẻ ngây thơ và thánh thiện trong đôi mắt ấy đã khiến trái tim một thằng nhóc lần đầu tiên biết rung động. Hắn đã thề rằng mình nhất định phải có được cô gái ấy, tình yêu mãnh liệt và cuồng điên lớn dần và theo hắn đến tận lúc trưởng thành. Thứ hắn muốn tuyệt đối không thể buông tay!Hắn – lần đầu tiên trong đời cô biết đến hận thù, trong tâm trí đã khắc sâu cái tên đó. Mãi mãi không bao giờ quên những gì đã diễn ra trong đêm mùa hè đó. Đôi cánh thiên thần đã bị ác quỷ làm vấy bẩn. Hận. Khát vọng điên cuồng muốn trả thù đã không ngừng cháy âm ỉ trong trái tim bé nhỏ đầy vết thương của cô.Cô – con gái của gia đình đó, người con gái vẫn còn sống sau thảm kịch của mùa hè năm đó. Làm sao để đến với cô trong khi nỗi day dứt tội lỗi vẫn luôn từng ngày từng giờ ám ảnh hắn?Hắn – con trai của kẻ thù lớn nhất của cô và gia đình. Nhưng làm sao đây khi trái tim có lý lẽ riêng của nó, không bao giờ đập theo lý trí mách bảo?Những chuyện đã xảy ra trong một đêm u tối của mùa hè năm đó như định mệnh gắn chặt số phận của hai con người, dai dẳng không dứt.Có lẽ định mệnh đã sai khi để số phận của họ bắt đầu trong tình yêu điên cuồng với khát vọng chiếm đoạt mãnh liệt của hắn, và nỗi hận dai dẳng, đau đớn khôn nguôi của cô.Rồi đây hai con người đó sẽ đi về đâu? Hắn cứ mải miết truy đuổi cô còn cô cứ mãi mãi chạy trốn hắn. Liệu rằng mùa hè năm đó là sự khởi đầu của hận thù hay sự bắt đầu của tình yêu? Trò đuổi bắt của hắn với cô đến bao giờ mới kết thúc? Trò chơi của số phận đến khi nào mới ngừng trêu đùa hai con người đáng thương?Trọng Kỷ Thiên (Dương): “Giang hồ đồn đại, Dương đại ca là sát thủ máu lạnh”, “Giang hồ đồn đại, Dương đại ca không bao giờ tha thứ cho anh dám phản bội lại mình mà hậu quả luôn rất kinh khủng”, “Giang hồ đồn đại, Dương đại ca có thể giết cả trăm người chỉ trong chốc lát mà không hề chớp mắt”, “Giang hồ đồn đại,…”, còn rất nhiều đồn về hắn mà người ta không thể biết được đó là thật hay giả. Chỉ có một điều duy nhất đúng, là hắn – Dương – là ông trùm trẻ tuổi và quyền lực của thế giới ngầm, một con người bí ẩn và lạnh lùng, nhưng cô độc, không ai đoán được hắn đang nghĩ gì. “Mặt trời luôn tỏa ánh nắng ấm áp nhưng ai biết được ở nơi xa ấy, mặt trời không đang tự thiêu đốt chính mình trong sức nóng vô hạn, và giam giữ trái tim ở vùng đất khô cằn”Dư Tĩnh Hà (Nguyệt): cô đã từng là thiên thần thánh thiện, là cánh hoa mong manh được cha mẹ hết mực nâng niu bảo vệ. Nhưng rồi cái ngày định mệnh ấy đã cướp đi của cô tất cả, để lại trong trái tim của thiên thần không là gì khác ngoài sự hận thù và đau đớn. Thiên thần biến thành ác quỷ từ lúc nào? “Mặt trăng thật lạnh lẽo và cô độc trong đêm tối nhưng có khi nào người ta nghĩ đến ở nơi xa xôi ấy, mặt trăng cũng tịch mịch và cô đơn trong cái lạnh của chính mình”.Nhân vật khácPhan Thế Kiệt (Kim): bạn từ nhỏ của Dương. Ngoài Dương ra thì chưa từng có ai nhìn thấy khuôn mặt thật của Kim. “Kẻ nào nhìn thấy ta sẽ phải chết”. Một kẻ máu lạnh, không bao giờ cười ngoại trừ lúc nhìn kẻ thù của mình trút hơi thở cuối cùng.Lê Bảo Minh (Hà): “Bí ẩn như vũ trụ và sáng như ngân hà”. “Đại tướng” bên cạnh Dương. Khắc tinh và cũng là kẻ bảo vệ. Một kẻ bí ẩn khiến người khác phải kiêng sợ. Một kẻ bề tôi tận trung và một người bạn tận tụy.Quách Chính Đạt (Phong): “Gió vô định.Gió không thuộc về bất cứ nơi đâu cũng không ai sở hữu gió, gió chỉ thuộc về chính mình”. Có thể dịu dàng như thiên sứ nhưng cũng có thể tàn phá như ác quỷ. Một kẻ vô định như gió. Một kẻ sống bằng nỗi đau và mất mát, tồn tại bằng một sự buông thả và cô đơn. Một kẻ mà cả số phận và thần chết đầu thèm khát.Trương Thiếu Khang (Lạc): “Sinh ra từ máu và nước mắt. Linh hồn ta vô định”. Một con người với quá nhiều nỗi đau chất chứa. Nỗi đau biến hắn thành ác quỷ. Một kẻ máu lạnh chỉ muốn trả thù cuộc sống. Hắn không có linh hồn vì thế hắn cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ dám ban tặng hắn linh hồn. Hắn sinh ra từ máu và chỉ cần nước mắt để tồn tại.Diệp Như Yên (Tuyết): ”Trong trắng như tuyết”. Một cô gái ngây thơ ư? Một tờ giấy trắng không ai có thể vấy bẩn ư? Không. Một tờ giấy trắng nhưng mang một trái tim băng lãnh. Sau những chuyện xảy ra với gia đình của Nguyệt trong mùa hè đó, Tuyết nhìn đời bằng con mắt cay nghiệt và lãnh đạm hơn. Mục tiêu duy nhất là bảo vệ Nguyệt.Bạch Lục Bình (Băng): “Lãnh lẽo như băng sa”. Trái tim đã sớm đóng băng vì sự ra đi của kẻ đó và càng âm lãnh, u tịch hơn khi gánh trên vai trọng trách bảo vệ người con gái đó. Mục tiêu duy nhất của Băng là bảo vệ kẻ đã sinh ra nó – Nguyệt.Lê Hân (Vân): “Dịu dàng như mây”. Một đám mây bồng bềnh, êm dịu và nhỏ bé. Nhưng khi bầu trời nổi giận thì trong áng mây trắng dịu êm đó sẽ chất chứa muôn bàn nguy hiểm sẵn sàng giáng xuống nhân gian. Một sự mềm yếu đáng để kẻ khác dè chừng.


XtGem Forum catalog