XtGem Forum catalog
Một Thoáng Qua Đường

Một Thoáng Qua Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321894

Bình chọn: 10.00/10/189 lượt.

chắc do bắt nắng từ cuộc dạo chơi dọc sông Loir của chúng tôi.

Tôi đứng lặng yên, không nói nên lời. Trước sự im lặng của tôi, nàng tiếp:

– Đáng là em rất tiếc đã làm anh buồn phiền… Và, nàng tiếp thêm:

– Em muốn nói là em yêu anh nhiều lắm.

Chính câu nói này đã gây nên sự bùng nổ:

– Tại sao cô lại nói như thế? – Tôi cự lại, (Tiếng cô trở lại với tôi theo bản năng). – Điều đó không đúng. Cô không yêu tôi! Vả lại, không bao giờ tôi nghĩ, dù chỉ chốc lát, là cô yêu tôi.

Natalie tỏ ra bối rối, hụt hẫng trước sự phản ứng dữ dội của tôi. Hẳn nàng đã tưởng lời nàng nói ra làm giảm nhẹ nỗi buồn phiền của tôi.

– Đúng mà, – nàng nói thiết tha, – em cam đoan với anh là em yêu anh nhiều lắm.

Thế là cơn giận của tôi bùng lên. Tôi không còn kiểm soát được tiếng nói của mình đang run lên. Natalie, chưa bao giờ thấy tôi tức giận, dường như khiếp đảm.

– Tôi không xin cô điều gì hết, – tôi hét lên. – Tôi chưa bao giờ đòi hỏi cô yêu tôi! Và tôi không hiểu tại sao cô lại tưởng tượng làm vui lòng tôi bằng cách nói dối tôi. Tôi luôn luôn thấy cái ý tưởng cho rằng người anh yêu buộc phải yêu lại anh, thật lố bịch. Tôi không bao giờ tin điều đó. Chính là tôi yêu cô. Tất cả những gì tôi đòi hỏi cô, đó là cho phép tôi được yêu cô, mà không có gì khác!

Va tôi dữ tợn hét thẳng vào mặt nàng:

– Hãy để tôi yên khỏi phải nghe những lời nói dối trá của cô!

Đôi mắt Natalie lộ vẻ bối rối. Rõ ràng là nàng chờ một sự kiện xảy ra, tạo cơ hội cho nàng trở lại với cách cư xử mà nàng chủ định, cách xử sự đó là ra đi một cách chóng vánh, tránh các lời trách móc của tôi, nhưng lại kèm theo những lời lẽ và cử chỉ khả dĩ khiến tôi có thể chịu được.

Một tay xốc nàng lên cộc cằn đến nỗi chắc làm nàng đau, tôi kéo nàng đến cầu thang, còn tay kia tôi giật cái túi xách lớn của nàng. Rồi tôi đi xuống cầu thang, bên cạnh nàng.

Chúng tôi đi qua lối vào nhà và đi ngang qua dưới cửa sổ văn phòng, mà tôi chẳng quan tâm đến sự theo dõi của cô Odile. Tối cứ nắm chặt cánh tay của Natalie. Tôi mở cửa xe nàng, đặt cái túi trên chiếc ghế đàng sau mà tôi thấy chiếc vali nàng đã đặt ở đấy.

Natalie ngồi sau tay lái. Nàng hạ cửa kính xuống và mở khóa điện. Tôi hoảng sợ nghe tiếng động cơ nổ máy. Một giây nữa là chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Tôi nghiêng mình về phía cửa xe, lòng tràn ngập một niềm cảm thương dịu dàng, gợi cho tôi một ý muốn tuyệt vọng thốt nên lời:

– Tạm biệt, Natalie.

Lần này, chính là nàng không trả lời tôi.

– 28 –

Không bao giờ Natalie gọi điện thoại cho tôi. Nói thật ra, tôi chẳng hề màng tới việc đó.

Trong những ngày đầu, tôi còn giữ một vài ảo tưởng, Những tiếng chuông điện thoại làm tôi giật mình. Tôi sợ không trả lời nhanh kịp và nàng lại quyết định gác máy.

Rồi, để tránh những thất vọng ấy, tôi yêu cầu bà Berthier trả lời thay tôi và chuyển đường dây đến văn phòng.

Một hôm, sau bữa ăn trưa, điện thoại reo. Tôi đang ở trong phòng khách, tiếng chuông đối với tôi dường như réo rắt, tha thiết. Tôi đặt tách cà phê trên bàn, hết sức nhanh, song quá muộn, vì bà Berthier đã trả lời rồi.

Bà gõ cửa và báo cho tôi:

– Có người gọi ông.

Tim tôi đập thình thịch. Tôi chờ chực từng lời trên miệng của bà.

– Đó là ông Michel, – bà nói với tôi.

Tôi cầm máy và nghe giọng nói của Michel, hoan hỉ, như thường lệ. Từ một tháng nay, tôi quên khấy sự tồn tại của anh ta.

– Cậu khỏe không? – Anh ta hỏi tôi. – Mình mới qua nhà Barbary. Ông ta dựng cái chiến lợi phẩm tuyệt lắm. Cậu sẽ thấy, nó thật tuyệt vời! Mình tự hỏi chẳng biết con hươu ấy có thể từ đâu tới? Nó oai phong, một anh mười sáu gạc đúng quy cách, bộ sừng của nó thì nặng hơn mọi bộ sừng mà ta đã hạ được trong vùng rất nhiều. Cậu muốn mình đem nó đến cho cậu, hay cậu thích tự đến lấy về?

– Mình thích đến lấy về.

Câu trả lời của tôi bật ra tức thì lúc ấy, diễn tả niềm hy vọng, mà tôi vô tình vẫn còn nuôi dưỡng, niềm hy vọng giả tạo và buồn nản; lại làm một chuyến đi qua Gué de Chambord.

– Mình có quá nhiều hươu cái trong khu rừng nhà, – Michel nói tiếp. – Đành phải bắn chúng thôi. Mình biết là cậu chẳng thích việc đó. Nhưng khi đến lấy chiến phẩm thì nhờ cậu xem thử nếu có thể giúp mình bắn vài con.

Thế là tôi nghĩ đến những bóng dáng hươu cái màu sáng trên các lối đi, khi chúng ở trong tư thế báo động và chúng đứng dừng ở đó, dương mắt nhìn về hai phía để đánh giá hiểm nguy. Chúng đứng thật thẳng, tai nghểnh cao. Rồi hễ trông thấy anh, các nàng bèn nhảy phắt lên và biến mất hút vào trong rừng sâu.

– Không, mình không bắn hươu cái đâu, – tôi nói với Michel.

Và tôi gác máy.

Thế là vào lúc đó nỗi đau buồn tràn ngập lòng tôi, một nỗi buồn vô hạn như thác lũ, ập đến từ tuổi ấu thơ; tràn đầy nước mắt làm tôi òa khóc, tràn đầy những hiểm độc mà tôi đã gây ra hoặc chuốc vào, một nỗi đau khổ không để lại dấu vết. Không hy vọng, cũng không hận thù mà mang hình thái của niềm tuyệt vọng vĩnh viễn, đối với những gì đã trốn chạy và về cái thế giới mà người ta không còn thấy nữa. Nỗi đau buồn đó sẽ trôi theo ngày tháng trong ngôi nhà thanh bình và trưởng giả. Với đôi mắt chăm chú, bà Berthier sẽ