
nhìn một cái, sau đó lắc đầu, “Mẹ, chúng ta còn đang di chuyển, chẳng qua không phải đang đáp xuống, mà đang lên cao!”
Bạch Tiểu Hoa sửng sốt, cứng ngắc từ từ ngẩng đầ lên, cả người run lẩy bẩy. . . . . .
Đây là ác mộng, tuyệt đối là ác mộng, please, ai có thể đánh tỉnh nàng đây!
Q.1 – Chương 4: Đời Người Nếu Chỉ Như Lúc Gặp Ban Đầu
Bạch Tiểu Hoa không nghĩ tới còn có thể cùng bọn họ gặp lại một ngày.
Khi bọn hắn chân thực xuất hiện ở trước mặt mình lúc cần nhiết, trong đầu Bạch Tiểu Hoa trong nháy mắt sắp hàng ra vô số loại thái độ không biết nên dùng loại thái độ nào đối đãi với bọn họ. Nhưng cuối cùng, vẫn là lựa chọn chạy trốn.
Cô là một con rùa, mỗi khi đụng tới lúc nguy hiểm, cô sẽ lựa chọn gánh nặng của bản thân mà an toàn trong xác chết, sau đó lẳng lặng trốn ở bên trong.
Tiêu Lạc Hàn đã từng cười nhạo cô, liền lấy cho cô một ngoại hiệu
như vậy.
“Bạch Tiểu Hoa, em biết không? Em tựa như một con rùa, mỗi ngày đều đi đường chậm rì, ăn cơm chậm rì , phơi nắng mặt trời chậm rì, chậm rì rì . . . . . . Thầm mến một người cũng thế.” Tiêu Lạc Hàn thản nhiên cười, sau đó bắt lấy bàn tay nhỏ bé trắng mềm của Bạch Tiểu Hoa nhìn cô bởi vì thẹn thùng mà khuôn mặt đỏ ửng, “Bạch Tiểu Hoa, muốn kết giao với tôi hay không?”
Bạch Tiểu Hoa, muốn hay không cùng ta kết giao. . . . . .
Khi đó Bạch Tiểu Hoa, chỉ cảm thấy ngực nhanh bị nổ tung giống nhau rất rất hạnh phúc.
Mà hiện giờ. . . . . .
“Bạch Tiểu Hoa, lần này. . . . . . Sẽ không để cho em rời khỏi nữa, lần này. . . . . . Tuyệt đối sẽ không. . . . . .” con mắt Tiêu Lạc Hàn chứa đựng ngọn lửa, gắt gao nhìn dung nhan giương lãnh mạc xa cách kia , trong lòng đột nhiên đau xót.
“Bạch Tiểu Hoa, là tôi tìm được của em, em phải thuộc về tôi, của tôi!” Tiêu Lạc Hàn bắt chặt lấy dây thừng, từng bước một, giống như chuyển hoán thời gian đường hầm, nhìn Bạch Tiểu Hoa cách mình càng ngày càng gần.
Rốt cục, Tiêu Lạc Hàn đem Bạch Tiểu Hoa và tiểu Bảo. . . . . . Kéo lên an toàn.
Bạch Tiểu Hoa lườm hắn một cái, đem tiểu Bảo đặt ở trên mặt đất, đem đồ bỏ trên người vứt xuống dưới, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Lạc Hàn, nói, “Tuy rằng anh rất tuấn tú, nhưng mà anh kéo một thục nữ lên như vậy, làm cho tôi rất không vui .”
“Em rất có tinh thần!” Tiêu Lạc Hàn hơi cười, ấm áp có thể hòa tan sương lạnh lúc mùa đông, “Bạch Tiểu Hoa, tôi tìm em năm năm, không nghĩ tới em thay đổi nhiều như vậy, nhưng mà tôi vẫn tương đối rất thích em!”
Tiêu Lạc Hàn không nghĩ tới chính mình sẽ phạm loại sai lầm này, hắn vẫn nghĩ tìm được Bạch Tiểu Hoa, nhưng hắn quên , thời gian và năm tháng không chỉ có có thể thay đổi được tính cách của một người chạy theo , cũng có thể thay đổi cả dung mạo.
“Rất êm tai!” Bạch Tiểu Hoa ngẩng đầu nhìn phía hắn, sau đó quay lại cho hắn một nụ cười, “Tuy rằng anh rất tuấn tú, nhưng anh thật sự nhận sai người rồi. Chúng tôi phải tiếp tục đi đây , anh tránh một bên.” Xách con trai chuồn mất, lại bị một đôi bàn tay to gắt gao túm lại
“Bạch Tiểu Hoa, chúng ta có thể nói chuyện đươc chứ? Tiêu Lạc Hàn tôi không có khả năng để cho nữ nhân và đứa nhỏ lưu lạc của mình ở bên ngoài.”
Hóa ra là vì việc này sao? Bạch Tiểu Hoa châm chọc cười, bọn họ làm sao có thể vì cô mà đến.
“Không có gì nói, chúng ta không quen, không đúng, căn bản sẽ không biết nhau, anh muốn vợ và đứa nhỏ thì đi tìm đi, không thể tùy ý cho là có quen biết nhau chứ? Nói cho anh biết, tôi có chồng rồi. . . . . .”
“Tiểu Hoa, chồng của em, là hắn sao?” Lại là giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Sở Vân Hiên. . . . . .
Bạch Tiểu Hoa bất đắc dĩ xoay người, làm cô thấy Tư Đồ Nam bị Sở Vân Hiên trói lại, giống con con cua dường như bị kéo tới, chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh bóng tối, nhìn không tới tương lai.
Thua anh nha, là đệ nhất đệ tử thân truyền của thế giới thần trộm đâu, mới mấy phút mà đã gục rồi? Cũng quá không biết kháng lại!
“Anh. . . . . .” tròng mắt Bạch Tiểu Hoa vừa chuyển, sau đó dùng sức véo bắp đùi của mình, thẳng đến nước mắt trào ra, mới khóc sướt mướt chạy đến bên người Tư Đồ Nam, một phen nước mắt nước mũi, khóc kêu đến đáng thương, kêu đến thê thảm.
“Chồng à,chồng bị đánh thành như vậy? Đã nói chồng rửa tay chậu vàng ko chịu , chúng ta một nhà ba người sống an ổn không phải tốt sao? Chồng vì sao không nghe lời của em? Hiện tại như vậy, để cho cừu nhân đều đuổi giết đến nhà mình đấy, còn muốn bắt đi mẹ con chúng ta, chồng nên cứu chúng ta đi. . . . . .”
Mí mắt Tư Đồ Nam hung hăng nhảy dựng, chỉ cảm thấy không khí xung quanh nháy mắt bị đóng băng, hít thở không thông làm cho người ta không thở nổi. Lời nói của Bạch Tiểu Hoa làm cho hắn thiếu chút nữa hộc máu.
Chồng? Một nhà ba người? Cậu đó ,không thấy được hai nam nhân này sắp ăn thịt người sao? Đời tôi lúc trước có phải đắc tội với cậu rất nhiều hay không, sao cậu lại hại tôi như vậy?
“Bạch Tiểu Hoa, cậu đó đừng giả bộ nữa , chuyện của cậu lần này đừng có liên lụy tôi, ta còn chưa kết hôn đâu, cũng không muốn mất như vậy.” Không nhìn ánh mắt giết người của Bạch Tiểu Hoa, Tư Đồ Nam quyết định vẫn là bảo toàn c