
quả thật từ nhỏ đã mắc phải bệnh lạ này, nguyên nhân là có người đã hạ độc hắn từ lúc đó, người này khá thông minh, hắn ta chọn độc mạn tính, loại này dùng chút ít thì không sao, nhưng tích lũy theo tháng ngày, sẽ biến thành kịch độc, mà Trương đại thiếu hiện giờ đã 28 tuổi, nhiều nhất chỉ còn sống được thêm 2 năm nữa thôi.”
Trương Thế Thanh sau khi nghe xong, sắc mặt lạnh lùng, biểu tình âm trầm.
Trương Thế Nhân nhìn anh mỉnh liếc mắt một cái, trên mặt hiện lên một tia lo lắng, tuy rằng hắn đã che dấu rất nhanh, thế nhưng bị Bạch Tiểu Hoa nhìn thấy rõ ràng.
“Anh hai, anh đừng tin cô ta, bác sĩ cao cấp của Lý gia đều nói anh là bị bệnh di truyền hiếm thấy, đừng quên bác gái cũng mất vì như vậy, làm sao có thể là trúng độc? Anh hai yên tâm, em khẳng định anh sẽ sống lâu trăm tuổi, chúng ta đừng nghe mụ điên này nói hưu nói vượn.”
Trương Thế Thanh cùng Trương Thế Nhân là anh em cùng cha khác mẹ, mà Trương Thế Thanh nghĩ rằng mẹ đẻ của anh ta từ lúc anh ta năm tuổi bởi vì bị bệnh qua đời.
Trương Thế Nhân sốt ruột thuyết phục anh hai của mình, cơ thể lại đột nhiên cứng đờ, một bàn tay trắng nõn như ngọc, đang gắt gao bóp ở trên cổ của anh ta.
“Ngươi. . . . . . Ngươi làm. . . . . . Cái gì?”
Sở Vân Hiên cười lạnh, trong phượng mâu tràn đầy vẻ ngạo mạn, bàn tay kia nhìn giống như nhu nhược vô lực, giờ phút này lại nếu như móng vuốt ma quỷ, giây tiếp theo có thể xé rách hắn.
“Khỏi đi, thả hắn đi.” Bạch Tiểu Hoa hơi hơi nhíu mi, đưa tay vỗ nhẹ bả vai Sở Vân Hiên, ôn nhu nói, “Chẳng lẽ chó cắn anh, anh nhất định phải cắn lại sao? Hôm nay cũng không phải ngày thích hợp để giết người!”
Sở Vân Hiên nhìn thấy nhu tình trong mắt nàng, bàn tay đang bóp chặt chậm rãi buông ra.
Giống như được trọng sinh, Trương Thế Nhân vô lực ngã nhào trên đất, hô hấp từng ngụm từng ngụm, kích động đi đến bên chân Trương Thế Thanh, giữ chặt ống quần hắn, “Anh hai, chúng ta mau rời khỏi nơi này đi, em thiếu chút nữa bị bọn họ giết chết, bọn họ nhất định là bởi vì bị em nói trúng tim đen, cho nên mới thẹn quá hóa giận muốn giết em!” Nói xong, phẫn nộ trừng mắt nhìn Sở Vân Hiên, “Đừng tưởng rằng Thiên Long hội các ngươi to lớn, ngươi nếu dám đụng đến một sợi tóc của ta, Lý gia sẽ không bỏ qua các ngươi!”
“Câm miệng!” Trương Thế Thanh lạnh nhạt nói.
“Anh. . . . . . Anh hai. . . . . .” Trương Thế Nhân thấy thái độ của Trương Thế Thanh không thích hợp, cũng không dám làm càn, chỉ có thể ăn nói thật cẩn thận, “Chúng ta vẫn nên đi thôi, bằng không lát nữa anh bị đau thì làm sao bây giờ?”
“Anh nói em câm miệng!” Trương Thế Thanh trợn mắt nhìn em mình, lớn tiếng quát.
Sở Vân Hiên miễn cưỡng ngáp một cái, thân mình nhẹ nhàng lướt trên, nháy mắt đi vào dựa vào ghế da, tự nhiên tao nhã nằm xuống.
Tiêu Lạc Hàn cùng Hạ Lưu Ly nhấm nháp rượu ngon, thờ ơ lạnh nhạt.
Ngọc Đường Xuân mỉm cười, khóe miệng giơ lên một độ cung.
Biết Trương Thế Thanh cũng không phải loại ngu dốt, tất nhiên cũng đã đoán ra được chuyện gì. Lại là một bộ phim gia tộc tàn sát lẫn nhau, huynh đệ phản bội, đây là bi ai khi sinh ở đại gia tộc.
Trương Thế Thanh nhắm mắt, hít sâu một hơi, bình phục lại tâm tình của mình, rồi đột nhiên mở mắt ra, cung kính khiêm tốn nhìn Bạch Tiểu Hoa nói, “Xin hãy tha thứ em trai tôi xúc động ngu xuẩn, xin cầu thần y chữa cho tôi.”
Bạch Tiểu Hoa cười nhạt, nghiêm túc nói, “Không có việc gì, coi như bị chó cắn thôi.”
Mọi người sau khi nghe xong, nhịn không được phì cười, không khí ban đầu bởi vì Sở Vân Hiên tức giận mà hóa giải đi không ít.
Trương Thế Nhân bây giờ là giận mà không dám nói gì, Sở Vân Hiên vừa nãy thực sự muốn giết mình, biểu tình kia cũng không phải là đùa giỡn. Chỉ có thể căm giận trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Hoa một cái, cúi đầu làm bộ ủy khuất.
Thấy nàng cũng không tức giận, Trương Thế Thanh an tâm không ít, trong đôi mắt có một tia hảo cảm đối với cô gái này.
“Xin hỏi thần y, độc ta trúng phải, có thể giải được?”
Bạch Tiểu Hoa gật đầu, “Có thể, chẳng qua chất độc ở trong thân thể anh tích tụ đã lâu, giải độc có chút phiền phức mà thôi.”
Trong lòng của Trương Thế Thanh nghĩ, thần y nói rất phiền toái, cũng không phải là không thể giải, như vậy mình còn có thể cứu.
“Vừa nãy tôi đáp ứng Sở gia chủ, nếu bệnh của Trương mỗ có thể khỏi hẳn, sẽ hiến hết cổ phần, tuyệt đối không nuốt lời!”
Bạch Tiểu Hoa có chút do dự nhíu mày, khó có thể mở miệng nói, “Ai, anh cần biết tâm thầy thuốc như cha mẹ a, cổ phần công ty và vân vân tôi cũng không để ở trong mắt, thế nhưng độc này của anh nếu muốn giải thật sự có chút phiền toái, hơn nữa cần dược liệu vô cùng quý hiếm, nếu là tốn thời gian giải độc cho anh, chỉ sợ sẽ chậm trễ bệnh tình của những người khác. . . . . .”
Trương Thế Thanh khóe miệng run run, ngoan độc nhẫn tâm, tục ngữ nói thật là đúng, yêu trẻ đừng đem nó đến thầy thuốc!
“Trên danh nghĩa của tôi còn có một khách sạn năm sao cao cấp, nếu thần y không chê, hãy thu luôn đi!”
Bạch Tiểu Hoa thở dài một hơi, khó khăn nhìn Trương Thế Thanh, “Anh xem lời nói lúc nãy của tôi là cái gì, tôi ngay cả cổ phần công ty cũng khôn