
u, con ngươi Á Tư giảo hoạt lộ ra một tia ý cười không dễ dàng phát giác.
Tình yêu quả nhiên là thần kỳ, có thể đem băng sơn vạn năm hòa tan, quả thực làm cho người ta thán phục. Như vậy cũng được, xem ra cũng chỉ có nữ nhân Bạch Tiểu Hoa kia , mới có tư cách đoạt đi toàn bộ tình yêu của nam nhân này , nếu như có thể thúc đẩy chuyện tốt của hai người họ, hắn có thể được coi như là công thần, có thể ở trước mặt bá phụ bá mẫu có câu trả lời thỏa đáng rồi.
Chẳng qua – –
Con đường tình yêu của hảo hữu này của hắn, phỏng chừng không thể thuận lợi, tình địch nhiều vô số kể, mà tất cả so với hắn ngang sức ngang tài, hơn nữa họ cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, sài lang hổ báo mọi thứ đầy đủ hết, tránh không được một hồi chém giết tàn khốc .
Chậc chậc, có trò hay nhìn.
“Tâm tình ngươi có vẻ rất tốt?” Tần Ngôn liếc xéo Á Tư một cái, trong giọng nói mang theo một tia phòng bị.
Á Tư mỉm cười, “Cũng không phải tâm tình không tốt, mà là nội tâm tràn ngập chờ mong, ngươi có biết, con người của ta lòng hiếu kỳ có vẻ tương đối lớn, cho nên…”
Tần Ngôn hừ lạnh một tiếng, “Thu hồi cái lòng hiếu kỳ kia đáng chết của ngươi lại , nếu không ta sẽ đích thân đem nó bóp chết.” Nụ cười này của Á Tư rõ ràng không có ý tốt.
“…” Á Tư ngoan ngoãn ngậm miệng không lại nói nữa, thế nhưng trong mắt không thể che hết ý cười.
Tần Ngôn cũng chẳng buồn để ý đến hắn, mà đem lực chú ý đặt lên cuộc chiến trước mắt.
Nếu Bạch Tiểu Hoa thăng cấp thành công, cách thời gian xuất quan cũng không còn nhiều lắm, nhưng vì sao không có một tia động tĩnh nào? Chẳng lẽ thất bại rồi sao?
Trong lòng không khỏi có chút lo lắng vì Bạch Tiểu Hoa.
“Đừng lo lắng, nữ nhân kia sẽ thành công.” Á Tư tựa vào trên thân cây , lười biếng nói.
Tần Ngôn không có phủ nhận, có lẽ ở trong lòng hắn, cũng nhận định như vậy.
“Hừ, xem ta vả nát miệng ngươi!” Âm thanh bén nhọn truyền đến, nữ nhân kia căm tức nhìn Diệp Đan Phượng, nhanh chóng rút ra bên hông trường tiên, hướng về phía Diệp Đan Phượng công kích.
Diệp Đan Phượng phản ứng cực nhanh, không chút hoang mang rút ra vũ khí của bản thân , hai vũ khí đụng vào nhau, mọi người vừa thấy, vậy mà đều là roi da. Không khỏi líu lưỡi, hai người này, chẳng lẽ là tỷ muội thất lạc nhiều năm ?
Bên ngoài, cách ăn mặc, tính tình, lời nói ác độc, ngay cả vũ khí cũng giống nhau.
Hai cái roi da gắt gao quấn ở một chỗ.
Diệp Đan Phượng cười lạnh, “Ngươi da mặt quá dày rồi, có cần hay không ta giúp ngươi chém gọt mấy tầng để cho dỡ dày? Ngay cả đánh lén cũng đã dùng tới, các ngươi là Đại Thế Gia , Siêu cấp môn phái trong truyền thuyết cũng chỉ như vậy.”
Cô ta bị Diệp Đan Phượng nói trúng tim đen, trên khuôn mặt xinh đẹp lúc xanh lúc đỏ, sát tâm nháy mắt tăng lên, giống như nghĩ muốn lập tức cắt đứt cổ Diệp Đan Phượng, sau đó rút đầu lưỡi.
“Hãy bớt sàm ngôn đi, đánh thắng ta rồi nói.”
Đây vốn là một trận đấu không công bằng, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, trận chiến này từ khi bắt đầu đã không công bằng, cho nên, dù mọi người ai cũng hiểu rõ, cũng làm bộ như hồ đồ mà thôi, bởi vì những người ở đây đều chỉ để ý đến tiền đồ sau này, mà không phải danh dự.
Chiêu thức của cô ta vô cùng tàn nhẫn, không có chút nào thủ hạ lưu tình, từng bước ép sát, căn bản không tính toán cho Diệp Đan Phượng cơ hội thở dốc .
Mà Diệp Đan Phượng bị cô ta bức chỉ có thể bị động phòng ngự, tuy nhiên bây giờ còn có thể chống đỡ một hồi , nhưng thời gian dài, bại trận là chuyện sớm hay muộn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người chỉ cảm thấy Diệp Đan Phượng phải thua không thể nghi ngờ, nhưng hết lần này đến lần khác Diệp Đan Phượng vẫn chống đỡ được.
Chiêu thức của cô ta càng phát ra cuồng bạo, Diệp Đan Phượng sức lực chống đỡ dần dần mỏng manh, gióng như lá cây có thể rơi rụng giữa gió lớn bất cứ lúc nào. Nhưng làm cho người ta buồn bực đó là, phiến lá rụng này quật cường ngoan độc, không rơi xuống nổi, ngược lại theo gió nhảy múa.
“Đừng lo lắng, cô áy sẽ thắng.” Ngọc Đường Xuân nhẹ cười, thản nhiên nói.
Con ngươi Sở Thiếu Hoa thâm thúy nhìn cô gái đang không ngừng chiến đấu giữa sân xinh đẹp như mặt trời màu đỏ, cố định nói, “Cho tới bây giờ tôi đều không có lo lắng.”
Diệp Đan Phượng kiên trì đối với kẻ thù mà nói quả thực là một kỳ tích, rõ ràng cho người ta cảm giác sắp thua, lại vẫn có thể kiên trì, loại tình huống này làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng để cho đối thủ cảm thấy phiền toái, một khi có một tia cảm giác phiền toái này khống chế cảm xúc, như vậy , Diệp Đan Phượng còn có một tia chiến thắng.
Phải nhớ kỹ, địch loạn ta bất loạn, tuyệt đối không cần hành động theo cảm tình, chờ thời điểm quyết định cho đối thủ một kích trí mệnh.
Tiếng của Ngọc Đường Xuân vang bên tai, đây là cho cô cảnh báo, thông qua lần Quyết đấu Sinh Tử này, Diệp Đan Phượng hiểu rõ, cô đã lột xác như thế nào, không chỉ là tính cách, mà còn là tu vi, đây là một lần lột xác hoàn mĩ.
Không chỉ là vì chính mình, cũng là vì Sở Thiếu Hoa, cô muốn cho anh thấy mặt tốt đẹp của mình.
Mà cô cũng sẽ trở thành đồng bạn đáng tin cậy của Ti