
ến lớn, bà vú kiêm quản gia dịu dàng đôn hậu dạy cho cô trở thành một cô bé ngoan thì cử chỉ phải tao nhã, cách nhìn nhận sự việc phải nhẹ nhàng yên tĩnh, trong mắt người nhà cô luôn là một người ngoan ngoãn biết nghe lời, chưa bao giờ làm ra chuyện gì khiến người nhà lo lắng, cho đến khi cô phát hiện ra cô hình như thích Ngô Hiếu Thiên.
Cô và anh, vốn là không biết tới nhau, coi như đã từng là bạn học cùng lớp, cũng thuộc loại phi thường xa lạ, lúc gặp mặt gật đầu cũng không biết đó là bạn học, hơn nữa cô còn gây tổn thương cho anh. . . . . .
Khi còn bé dưới áp lực của bạn học bật thốt lên một câu nói kia liên tục quấy nhiễu cô.
Tại sao lúc ấy bạn học nữ đi chung đã sớm quên chuyện này. Cô lại nhớ rõ như vậy?
Đây cũng là việc mà cô muốn nói xin lỗi với Ngô Hiếu Thiên, nhưng thế nào anh cũng không chấp nhận, lâu ngày liền biến thành một loại mắc nợ.
Mấy ngày nay cô mỗi lần trước khi đến bệnh viện đều chuẩn bị tâm lý, giống như Ngô Hiếu Thiên mắng vậy, da mặt của cô rất dày, nếu không như vậy, vừa nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh, vừa nghe anh muốn đuổi cô đi, cô không muốn mình sẽ khóc tại chỗ.
Cô chỉ muốn chăm sóc anh mà thôi.
Biết anh sau khi bị thương nhưng không có ai vào bệnh viện chăm sóc anh, cô cảm thấy rất đau lòng, cho nên cô mới có thể làm mặt dày tới đây chăm sóc anh, cô không mong đợi anh sẽ cảm kích cô.
Ngô Hiếu Thiên chỉ vẻ mặt không có biểu cảm gì của cô, giống như đang tố cáo với ông nội Hứa: “Xem đi! Vẻ mặt của cô ấy không sao cả. . . . . .”
Đột nhiên Lê Chương Vi đứng lên, xoay người bước ra ngoài.
“Ah, người ta giận rồi!” Hứa Triệt Hanh sợ hết hồn, liều chết nháy mắt với tiểu tử thúi bên cạnh, muốn anh nói gì đó để giữ người lại.
Ngô Hiếu Thiên cũng sợ hết hồn, nhưng là vẻ mặt anh nghiêm túc không có gì để nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Chương Vi rời đi.
Cô là giận thật sao?
Cũng bị anh mắng nhiều ngày như vậy, hiện tại mới làm bộ tức giận có phải hay không đã quá muộn?
Tầm mắt không cam lòng theo sát bóng dáng của cô đi qua cửa phòng bệnh, sau khi cô đóng cửa lại biến mất trước mắt anh, tâm tình Ngô Hiếu Thiên phức tạp đấm một cái lên đống tạp chí.
Dĩ nhiên, là anh không có bị thương ở tay.
Chương 4
Edit: Bonghongxingdep
“Đều tại cậu! Thích chửi loạn, hiện tại người tức giận bỏ đi rồi.”
“Tùy thích, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt của tôi.” Nhưng anh kích động vô cùng!
“Sao cậu có thể như vậy? Người ta là bởi vì quan tâm cậu mới ngày ngày tới bệnh viện. . . . . .”
“Không cần!” Ngô Hiếu Thiên tức giận liền nói chuyện với thái độ lễ phép cũng không để ý. Bởi vì tay phải bó thạch cao, trên chân phải cũng rải rác các vết thương, không cách nào hành động tùy ý được, thiếu Lê Chương Vi giúp một tay, anh nhúc nhích hồi lâu mới nằm xong trên giường được.
Hừ, đi rồi là tốt nhất, anh không muốn đối phó với một đại tiểu thư!
Mỗi đêm khi cô xuất hiện trong phòng bệnh, anh bắt đầu tâm phiền ý loạn. Thật ra anh không phải là người nói xấu người khác, không biết được vì cái gì, thời điểm đối mặt với cô chính là không nhịn được hung ác.
Có thể là bởi vì cô luôn là một bộ vẻ mặt thần thánh không thể xâm phạm được, cái loại tràn ngập khoảng cách này, xa không thể chạm tới ngược lại làm cho người ta rất muốn trêu chọc cô, hơn nữa cô lại nhẫn nhục chịu đựng không phản ứng lại anh, càng khiến anh muốn khi dễ cô. . . . . .
Làm người ta bị bộ dạng hung ác của anh đuổi đi, Ngô Hiếu Thiên không nhịn được lại phiền não.
Anh vừa mới nói như vậy có phải hay không tổn thương cô?
Cố tình trên mặt cô lại không có biểu cảm gì, trong khoảng thời gian ngắn thật không đoán ra được tâm tình của cô.
Cho nên nói anh không biết phải đối phó với người có dáng vẻ như nữ sinh – Lê Chương Vi thế nào. Nếu như Tiểu Bàn: Trong lòng nghĩ cái gì lập tức biểu hiện ở trên mặt, căn bản đều không cần đoán.
Phát hiện mình trở nên lưu tâm, trong đầu đều là chuyện của Lê Chương Vi, Ngô Hiếu Thiên bực mình mà kéo chăn bông lên trùm lên đầu.
“Cậu ah, cũng đừng mạnh miệng, rõ ràng rất quan tâm người ta, tại sao không thành thật một chút?”
Ngô Hiếu Thiên vén chăn ra, đang muốn lớn tiếng phủ nhận, đột nhiên cửa phòng mở ra, anh và ông nội Hứa gần như đồng thời quay đầu nhìn lại, trong tay Lê Chương Vi đang cầm một bình Hoa Bách Hợp* vào.
(*) Hoa Bách Hợp (Hoa Loa Kèn): mang ý nghĩa là người xinh đẹp, thuần khiết, trong trắng, mỏng manh như hoa bách hợp
Phong cách mỹ nữ cộng thêm bó hoa xinh đẹp, làm tất cả mọi người vui vẻ thoải mái.
Trong khoảng thời gian ngắn Ngô Hiếu Thiên quên mình vừa mới muốn lớn tiếng phủ nhận, ánh mắt ngơ ngác nhìn theo Lê Chương Vi từ cửa đi tới bên giường bệnh của mình, giống như là sử dụng ánh mắt chào đón cô.
“Hiếu Thiên, em không biết anh thích gì hoa, liền tự chủ trương mua Bách Hợp.” Bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Lê Chương Vi điều chỉnh, khiến đóa hoa xinh đẹp hướng Ngô Hiếu Thiên. “Nếu như anh không thích Bách Hợp thì nói, ngày mai tới đây em lại đổi qua hoa khác loại.”
Nhụy hoa đã bỏ đi rồi, sẽ không có phấn hoa bay lung tung, cô vừa rồi chính là đặc biệt đi ra ngoài to