XtGem Forum catalog
Mối tình đầu của thiên kim

Mối tình đầu của thiên kim

Tác giả: Đường Quả

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322311

Bình chọn: 8.00/10/231 lượt.

như rác. Tay chân anh ta gọn gàng kéo đầu xe lên trên thùng xe của xe vận tại nhỏ, giống như là sợ bị người khác cướp đi cuộc làm ăn này.

Quay lại đi chiếc xe phía sau, Lê Chương Vi cầm lấy bản giá dự kiến để sửa xe, giá tiền của mấy thứ này với cô mà nói thì cô không biết một chút khái niệm nào cả, chỉ cần chiếc xe có thể khôi phục hình dáng cũ là được, mặc kệ giá tiền bao nhiêu cô đều sẵn lòng trả.

Chủ xe Ngô Hiếu Thiên trước mắt đang ở bệnh viện, gãy tay phải, nứt xương nhiều chỗ trên chân phải, trên mặt, trên người nhiều chỗ bị trầy những mảng da lớn, xe gần như bị phá hủy, người lái xe chỉ bị thương như vậy hẳn là ông trời phù hộ?

Không hiểu được tại sao, Lê Chương Vi cảm giác nếu có thể sửa chiếc xe này thật tốt, thì vết thương trên người của người đó sẽ mau lành hơn. . . . . .

Nói cô ngốc cũng không sao, dù sao cô chính là cảm thấy như vậy.

Ít nhất, về vấn đề tiền bạc thì cô là người duy nhất có thể giúp đỡ được anh.

“Tiểu thư, gần đây kinh tế suy thoái, nếu muốn tu sửa chiếc xe này thì cần rất nhiều linh kiện máy móc, cô có thể giao trước một nửa tiền đặt cọc hay không? Để tránh chúng tôi sửa xong chiếc xe này cô lại đổi ý, đến lúc đó tiệm chúng tôi. . . . . .”

“Hiện tại trên người tôi không có nhiều tiền mặt như vậy.”

“Cái gì?” Ánh mắt người kéo xe lập tức hung ác.

Coi như cô là đại mỹ nhân, thì tiền sửa xe vẫn phải là trả!

“Xung quanh đây có máy ATM nào không? Tôi lập tức đến đó rút tiền.”

Lê Chương Vi nhìn vết thương chồng chất trên đầu xe, tựa như nhìn thấy trên thân người đó những vết thương thảm không dám nhìn, trong lòng nổi lên một chút một chút đau.

“Hiện tại có thể trả hết toàn bộ, làm phiền anh hãy nhanh chóng sửa chiếc xe này cho xong.”

Người kéo đầu xe vừa nghe, biến sắc mặt lần nữa thay đổi vẻ mặt tươi cười, vui vẻ chỉ vị trí phụ cận cửa hàng tiện lợi. Khách hàng như vậy rất ít gặp, không phải ngu ngốc thì chính là kinh nghiệm sống chưa nhiều, đơn giá dự kiến viết nhiều như vậy nhìn cũng không cần nhìn, cũng không mặc cả, trả giá cái gì.

Có người trả tiền sảng khoái như vậy, người làm việc dĩ nhiên phải chịu khó. Chân Lê Chương Vi vừa mới bước đi khỏi, liền bắt đầu dọn dẹp linh kiện trong đầu xe vỡ vụn.

Sau đó, xác định đã lấy được toàn bộ phí sửa chữa, người dọn dẹp các linh kiện máy móc trong đầu xe như là đào được bảo bối, chợt vỗ ngực bảo đảm với cô hai ngày chiếc xe này tuyệt đối khôi phục lại hình dáng cũ, Lê Chương Vi lúc này mới an tâm rời đi.

Việc kế tiếp của cô là đến bệnh viện.

Chương 2

Mấy ngày gần đây vừa tan học Lê Chương Vi lập tức chạy tới thăm Ngô Hiếu Thiên trong bệnh viện, mặc kệ Ngô Hiếu Thiên lạnh nhạt thế nào, nói lời khó nghe như thế nào, cô đều đợi bên cạnh anh không chịu rời đi.

Trong lúc cha của Ngô Hiếu Thiên xuất hiện một lần, khi ông ấy phát hiện con trai ở trong bệnh viện đã có người cho chăm sóc thật tốt, liền không xuất hiện thêm một lần nào nữa.

Khi bị cha của Ngô Hiếu Thiên ngộ nhận là bạn gái của con trai, trong lòng Lê Chương Vi cảm thấy hết sức sợ hãi, quả nhiên Ngô Hiếu Thiên ngay trước mặt dội cho cô một chậu nước lạnh, mặt lạnh giải thích nói cô căn bản cái gì cũng không phải.

Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, cô ở trong lòng của Ngô Hiếu Thiên cái gì cũng không phải, nhưng nghe được chính miệng anh nói ra, lời nói sát thương làm cho cô thiếu chút nữa không chịu nổi.

Đẩy ra cửa phòng bệnh, ánh mắt Lê Chương Vi buông xuống nhìn giường bệnh tận cùng bên trong đi tới, còn chưa đi tới, đã nghe thấy âm thanh ném đồ vật.

“Cô lại tới làm gì?”

Ngô Hiếu Thiên ném cuốn tạp chí sắp bị anh lật tới nát tới cuối giường, bởi vì trong phòng bệnh này có người già không thích âm thanh TV vì nó quá ồn ào, cho nên để anh bên trái đằng trước trần nhà phía dưới TV hơn phân nửa đều là đã tắt.

Việc giải trí duy nhất của anh chỉ còn lại là đọc, cố tình bên tay chỉ có 1 cuốn này tạp chí, còn là tạp chí chính trị, nhưng tuy là vậy, anh còn đọc từng tờ một xong rồi, đọc lại, đọc xong lại lại học, đọc nhiều đến anh sắp hộc máu ma lại chỉ có quyển tạp chí này có thể đọc. . . . . .

Cuối cùng, cũng tìm được lý do ném quyển tạp chí này đi, cố tình quyển tạp chí lại rơi trên cẳng chân bị bó thạch cao, cẳng chân lại không né được, anh ah một tiếng, sau đó lại vừa đau vừa tức giận, không muốn người đó nhìn anh cười.

“Hiếu Thiên, em mua táo, cây đào mật còn có dưa Ha-mi*, ăn tráng miệng sau bữa cơm, muốn ăn cái gì em gọt cho anh ăn.”

(*) Dưa Ha-mi hay dưa vàng Ha- mi một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc. (ở Việt Nam gọi là dưa lưới)

“Không cần, cô đi nhanh một chút!”

Lê Chương Vi cũng không để ý anh xua đuổi, tự mình dọn dẹp quyển tạp chí anh vừa mới ném tới cuối giường, sau đó từ túi nhựa lấy từ bên trong ra mấy quyển tạp chí tin tức, đưa tới trong tay anh.

“Không biết anh thích xem cái gì, chính tay em mua trong một cửa hàng dưới lầu tùy tiện chọn một vài quyển tạp chí giải trí cùng manga, nếu như anh muốn sách hoặc tạp chí khác cũng có thể nói cho em biết, ngày mai em sẽ mang tới cho anh. . . . . .”

“Không cần, cô đi nhanh một chút!”

M