
một đám người đặc biệt trộm xe, học kỳ này khu trực thuộc đồn công an đã thông báo có 6 vụ án trộm xe, đều là cùng một loại xe mô tô, hơn nữa tất cả đều là người đàn ông kia trộm.
Lần này làm phiền Lê Chương Vi thấy việc nghĩa hăng hái làm, rốt cuộc kẻ cướp chuyên nghiệp bị tóm.
Rời khỏi đồn cảnh sát, Ngô Hiếu Thiên nhìn chỗ khóa xe mô tô bị phá, bên trái xe cũng có dấu vết xước, nhưng anh không cảm thấy đau lòng chút nào.
Xe là đồ vật, vĩnh viễn đều không thể so với người.
Sau khi nghe chuyện xảy ra, thiếu chút nữa mắng to Lê Chương Vi tại chỗ tại sao vì một chiếc xe chết mà đưa thân vào hiểm cảnh, không đáng giá!
Nhưng anh nhịn được, dù sao Lê Chương Vi vẫn còn sợ hãi, hiện tại mắng cô ấy, sẽ chỉ làm cô ấy sợ hơn mà thôi, càng khó qua hơn mà thôi.
Anh sẽ không trách cứ cô, hiện tại anh chỉ muốn cô nghỉ ngơi thật tốt, quên đoạn kinh khủng kia, giáo huấn cô cái gì, sau nói tiếp cũng không muộn.
“Tiểu Vi, anh đưa em trở về.” Ngô Hiếu Thiên đeo nón bảo hiểm cho cô, sau đó dắtt xe từ đồn cảnh sát ra ngoài.
“Em không muốn trở về.” Lê Chương Vi dùng sức bắt tay anh lại, liều mạng lắc đầu.
“Em cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Ôm em, Hiếu Thiên, em không muốn tách khỏi anh. . . . . .” Hiện tại cô cần chính là anh an ủi. Lê Chương Vi đáng thương mà nhìn anh.
Ngô Hiếu Thiên thở dài một cái, nổ máy để cho cô ở ghế sau ôm mình, chỉ có thể dẫn cô trở về nhà mình.
Bởi vì không muốn làm người nhà lo lắng, cho nên Lê Chương Vi vẫn không chịu gọi điện thoại về, nhưng Ngô Hiếu Thiên cảm thấy vô cùng đau lòng, vả lại nghe nói mẹ Lê Chương Vi ở phương diện tình báo rất có biện pháp, loại chuyện như vậy sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện .
Không bằng vừa bắt đầu đi nhận tội nói xin lỗi, anh thật sự là sơ sót sự an toàn của Lê Chương Vi.
Vì vậy anh gọi điện thoại, cùng dì Xuân nói rõ đầu đuôi, cũng đồng ý chờ cảm xúc Lê Chương Vi ổn định một chút, sẽ đưa cô trở về.
Thật may là dì Xuân cũng là người hiểu lý lẽ, biết giờ bây giờ Lê Chương Vi đại khái muốn bên cạnh anh, đặc biệt ân chuẩn để cô tá túc bên ngoài, nếu không theo ước định lúc trước của ba mẹ Lê Chương Vi, chỉ có cuối tuần mới có thể qua đêm ở nhà anh.
Lê Chương Vi cùng dì Xuân báo bình an xong, kết thúc trò chuyện, lập tức nhào tới trong ngực Ngô Hiếu Thiên.
“Hiếu Thiên, ôm em.”
Ngô Hiếu Thiên sợ hết hồn, bởi vì đột nhiên bị cô té nhào vào trên ghế sofa, cô điềm đạm đáng yêu nhìn chằm chằm vào anh, ý đồ dùng cái ôm người thương làm biến mất phần trí nhớ kinh khủng này.
“Trên người em có vết thương, trước xử lý đã rồi hãy nói!”
Ngô Hiếu Thiên lôi kéo cô vào phòng tắm, vốn là Lê Chương Vi không chịu, thấy anh bắt đầu cởi quần áo trên người cô, liền ngoan ngoãn phối hợp.
Chương 21
Cô mặc đồng phục mùa đông, mặc dù bị đẩy ngã trên mặt đất, có quần áo che lại nhiều chỗ cũng không bị thương gì, nhưng tay của cô bị thương có chút nghiêm trọng, còn có bị người đàn ông kia hung ác đánh một tát, mặt của cô đến bây giờ vẫn còn sưng!
Ngô Hiếu Thiên cẩn thận rửa vết thương trên tay cô, sau đó tắm cho cô, người cô đầy mồ hôi, tắm xong như thế mới có thể thoải mái ngủ.
Sau khi trở lại phòng, anh trước bôi thuốc lên vết thương của cô, sau đó sẽ giúp cô sấy tóc, bởi vì bôi thuốc xong, trên tay của cô đầy thuốc, căn bản cũng không thể làm được cái gì.
Đợi đến tóc khô, Ngô Hiếu Thiên liền trực tiếp đẩy cô, kéo chăn chuẩn bị dỗ cô đi ngủ.
“Hiếu Thiên. . . . . .”
“Ngoan, an tâm ngủ! Anh sẽ trông chừng cho em.”
Lê Chương Vi lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ôm em. . . . . .”
Chỉ là trông chừng cho cô là không đủ, cô muốn anh ôm cô thật chặt vào lòng, muốn cảm thụ nhiệt độ của anh, muốn cùng anh hợp lại làm một.
Vì vậy Ngô Hiếu Thiên cách chăn bông ôm lấy cô.
“Không phải như vậy. . . . . .” Lê Chương Vi bực mình cong môi lên.
“Tình trạng em bây giờ không thích hợp quan hệ.” Ngô Hiếu Thiên ngắt chóp mũi của cô. Hôm nay cô bị sợ không nhẹ, anh không muốn vào lúc này khi dễ cô.
“Nhưng người ta muốn mà!” Lê Chương Vi lấy mu bàn tay gõ chân mày của anh.
Bây giờ cô chẳng phải sợ, nhưng cô không có cách nào mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, cơ thể rõ ràng rất mệt mỏi, về tinh thần lại không cách nào tỉnh táo.
“Không được, anh không muốn làm với em, em cần nghỉ ngơi.” Ngô Hiếu Thiên vẫn lắc đầu.
“Em không ngủ được, làm mệt chết mới có thể ngủ. . . . . .”Lúc đó cũng không cần đối mặt với một vùng tăm tối sau khi nhắm mắt lại, tinh thần vẫn tỉnh táo nhưng lại khổ sở.
“Thì ra là mỗi lần anh đều làm em mệt chết phải không?” Ngô Hiếu Thiên cảm thấy có chút không biết nên khóc hay cười. “Không phải rất sảng khoái rất dễ chịu sao?”
Lê Chương Vi đỏ mặt lấy bàn tay đánh anh, cũng không có sức lực nào.
“Nào có người nào vì muốn mệt chết mới “yêu” hả?” Ngô Hiếu Thiên cố ý ồn ào với cô như vậy: “Mọi người đều là vì rất sảng khoái dễ chịu mới “yêu” chứ?”
Chỉ cần cô dừng nhớ lại chuyện kinh khủng xảy ra khi chập tối đó, cho dù muốn anh kể chuyện cười cho cô nghe anh cũng nguyện ý.
“Xin anh nhường em. . . . . .” Lê Chương Vi lúng túng dừng lại, không nhịn được xấu hổ đánh anh mấy cái. Mặc dù