
Đây là cô tự làm tự chịu sao?
Ngay từ đầu xem thường người ta, sau đó lại thích người ta.
Cho nên, cô bị anh đối xử lạnh lùng là tự chuốc lấy, không thể trách được anh.
Nhưng mà cô cảm thấy mình thật sự rất oan uổng.
Năm đó, chẳng qua cô phụ họa bạn học mắng anh một câu: “Người anh thật sự rất bẩn”
Anh lại lòng dạ hẹp hòi ghi hận nhiều năm như vậy.
Nhiều lần muốn tìm cơ hội để ở cùng với anh.
Cô vừa mới mở miệng xin lỗi, anh đã chạy lấy người.
Vào thời điểm bất đắc dĩ phải đối mặt, trên mặt anh biểu hiện không có kiên nhẫn.
Chính cô cũng cảm thấy kì quái, bọn họ rõ ràng là người của hai thế giới.
Nhưng cố tình cô lại bị phong cách lạnh nhạt của anh hấp dẫn.
Mà anh càng không để ý tới cô, cô liền nghĩ cách tranh thủ sự chú ý của anh!
Ôi, đến tột cùng tới khi nào thì anh mới tha thứ cho cô chứ?
Không sao, cô đã chuẩn bị tốt cho anh cảm nhận được cảm giác tràn ngập tình yêu thương ấm áp.
Mặc kệ anh có đẩy cô bao nhiêu lần, cô đều rất kiên nhẫn.
Một lần rồi một lần ôm anh, cho đến khi tim của anh vì cô mà tan chảy….
Lời của tác giả:
Đã rất lâu không mua CD rồi.
Gần đây Ngũ Nguyệt Thiên* ra khỏi album mới, đã rất lâu lần nữa mới đi mua đĩa nhạc.
(*) Ngũ Nguyệt Thiên: là ban nhạc ở Đài Loan thành lập năm 1997
Thật ra thì bây giờ có nghe thì thói quen là lấy MP3 làm chủ, mua CD về nhà là bày ra cho đẹp mà thôi.
Nhưng tôi hay đi đặt mua.
Bởi vì là Ngũ Nguyệt Thiên sao! (cười)
Coi như mua về chỉ là bày cho đẹp cũng đáng giá.
Gần đây chênh lệch nhiệt độ trong ngày cực lớn, thời tiết thì ẩm ướt, ban đêm trừ trời mưa luôn đi theo tôi cùng nhau phấn đấu thức trắng đêm, nó liều chết trời mưa, tôi liều chết gõ bàn phím; sau đó lúc tôi nghỉ ngơi, nó cũng nghỉ ngơi, nó làm đầy một thùng nước, bản thảo của tôi cũng đạt tới tiến độ dự đoán.
Cực khổ, trời mưa.
Cực khổ, cho tế bào não của tôi.
Căn phòng trở nên vô cùng thoải mái, cái chăn hoa sen rộng lùng tùng, choáng váng ép khô tôi đây, vì vậy ba một tiếng gục xuống ngủ.
Nghỉ ngơi là rất quan trọng, ngàn vạn lần không được sử dụng quá mức hừm!
Vô luận là máy móc hay là con người.
Điều tương tự.
Lần tới gặp chúng ta nói nhiều hơn!
Chương 1
Đây cũng là cô tự làm tự chịu sao?
Ngay từ đầu xem thường người ta, sau đó lại thích người ta.
Cho nên, cô bị anh lạnh lùng đối xử là cô tự chuốc lấy, không trách được anh.
Cô chân thành trông mong sẽ có một ngày anh có thể vì cô thật lòng thật dạ làm cho cảm động —— cô muốn anh cảm nhận được cảm giác tràn ngập yêu thương ấm áp, tan chảy trái tim đã đóng băng của anh. . . . . .
Nhìn chiếc xe trước mắt bởi vì tai nạn xe cộ mà đầu xe gần như tan tành, cái miệng nhỏ nhắn anh đào của Lê Chương Vi mở ra thật to, phản ứng kinh ngạc đến trình độ như vậy với người được giáo dục từ nhỏ đến lớn như cô mà nói, không sai biệt lắm chính là vẻ mặt thấy quỷ.
Cô rất ít bị mất khống chế như vậy.
“Tiểu thư, xe này là của bạn trai cô sao? Sao lại tan tành như vậy? Người đó có khỏe không?” Tài xế của một chiếc xe vận tải nhỏ đến để giúp đỡ kéo đầu xe, thấy trên mặt đất đống máy móc gần như biến thành đống sắt vụn, hướng cô nháy mắt: “Cái này sửa tốn không ít tiền ah!”
Quan tâm chủ xe chỉ là thuận tiện, trọng điểm là những lời này phía sau.
Liên tiếp nhiều lần nghe câu hỏi như vậy, Lê Chương Vi chỉ đáp lại một câu: “Xin khôi phục hình dáng chiếc xe trở lại y như trước, bao nhiêu tiền tôi đều sẵn lòng trả.”
Nếu như người đó thật sự là bạn trai của cô, thì tốt biết bao?
Bây giờ cô làm chuyện này cũng không có sự đồng ý người đó, là cô tự tiện tới đây thay anh xử lý vấn đề sửa chiếc xe này, nếu như bị anh biết, nhất định sẽ bị anh mắng cho một trận!
Không sai, cô chính là xen vào việc của người khác, cô chính là. . . . . .
Cô không có biện pháp mặc kệ anh.
Cô và Ngô Hiếu Thiên, cũng chính là chủ nhân của chiếc xe màu đỏ bị hỏng đầu máy do bị đụng phải, đã biết hơn mười năm, nhưng bọn họ cũng không xem nhau như là bạn bè.
Không, phải nói là. . . . . . Ngô Hiếu Thiên căn bản không muốn làm bạn bè với cô.
Đối với cái này, Lê Chương Vi vô cùng hiểu là mình tự làm tự chịu, nhưng mỗi lần phát hiện Ngô Hiếu Thiên vừa thấy cô liền bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, khó tránh khỏi cảm thấy uất ức .
Đến tột cùng là phải tới lúc nào, anh mới nguyện ý tha thứ cho một câu vô tâm của cô?
Năm đó cô chỉ là phụ họa bạn học mắng anh một câu: “Người anh thật sự rất bẩn” mà thôi, liền bị anh hận nhiều năm như vậy. Nhiều lần cô chờ cơ hội để cùng anh đơn độc chung đụng, cô vừa mở miệng nói xin lỗi, anh liền chạy lấy người, vào thời điểm bất đắc dĩ phải đối mặt, trên mặt cũng chỉ có một loại vẻ mặt lạnh nhạt tới vẻ mặt không tốt. . . . . .
Chính cô cũng cảm thấy rất kỳ quái, cô và anh rõ ràng là người của hai thế giới, nhưng cố tình cô lại bị phong cách lạnh nhạt của anh hấp dẫn, Ngô Hiếu Thiên càng không để ý tới cô, cô liền tìm cách tranh thủ sự chú ý của anh, cho nên, tất cả đều là cô tự chuốc lấy, không trách được người khác.
Đầu xe được người tài xế lái xe kéo đi nghe cô nói, nghĩ thầm hôm nay thật là may mắn, đụng phải một người coi tiền