Teya Salat
Mình thích cậu! Nhỏ rắc rối

Mình thích cậu! Nhỏ rắc rối

Tác giả: lolila

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323721

Bình chọn: 9.00/10/372 lượt.

mà hắn vừa đánh mất. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng, không có chút ánh sáng nào cả…Hai mắt hắn khép lại, môi nở nụ cười chua chát…

-Ê! làm gì ở đây vậy.

Chất giọng ngọt ngọt phả vào mặt hắn, hai mắt hắn hình như có cảm giác anh sáng đang chiếu vào. Hắn vội mở. Ánh sáng từ bống đèn treo trên ngăn bếp rọi vào mắt hắn, làm hắn khó chịu, đưa tay lên dụi dụi hai mắt.

Hắn tưởng chừng như nhìn thấy cô, cô đang đứng trước mặt hắn khuôn mặt lo lắng khó hiểu. hắn nhìn hình ảnh cô trước mặt rồi nhẽo miệng cười như một đứa trẻ. Cô đã về với hắn, cô không đi đâu cả.

Trong lòng hắn cảm thấy ấm áp.

-Này! cậu uông rượu đấy à…

-Ừm!_ hắn gật đầu cái xụp trong lòng cảm thấy vui mừng khi cô quan tâm đến hắn.

-Tớ đã nói rồi…Cậu là học…á

Hắn nắm lấy tay cô kéo vào người ôm ấp. Tham lam hít hà cái mùi rất riêng trên người cô. mùi thuần khiết, mùi của hoa Oải hương , mùi của sữa tắm và mùi của dầu gội Bạc hà…Làm tim hắn dễ chịu.

-Cậu không sao chứ!_Hắn vẫn ôm cô, cằm hắn cọ vào tóc cô làm hắn cảm thấy nhột nhột, thinh thích.

-Không…không sao cả! mà sao lại hỏi vậy…

Nghe cô trả lời lấp lững như vậy hắn biết cô muốn dấu chuyện đó nên hắn cười cười .

-Thế thì tốt…

-Nhưng thả tớ ra đi…_Cô cố dùng hết sức mình vùn ra khỏi cái ôm của hắn.

-Không…_Hắn với cái giọng bướng bỉnh thường ngày, càng ôm chặt cô hơn.

-thả không???_giọng cô hằm hằm, hắn biết cô sắp động thủ nhưng trong lúc hắn đang tham lam thì cô đừng hồng làm gì được hắn.

-Một chút thôi được không?

Hắn đổi chất giọng nũng nịu như trẻ con nói với cô. Quả thật rất có tác dụng, cô không còn cựa quậy khỏi người hắn nữa. Hắn cứ thế ôm sát cô vào lòng. Không nói gì…

-Có chuyện gì à?

-Không!_hắn không buồn nhìn mặt cô mà vẫn trôi tuột vào cái không gian của bản thân.

-tại sao lại uống rượu?

-…

-Cậu ăn gì chưa…

Hắn cúi đầu xuống nhìn vào đôi mắt của cô, đôi mắt chứa sự lo lắng và quan tâm. Hắn méo mó mặt mày nhìn cô rồi rói:

-Chưa!!! tớ đói quá…

-Vậy thả tớ ra tớ làm gì đó cho cậu ăn !…

-Ừm! mì xào!

Thả cô ra hắn làm vẻ mặt thích thú cười cười sau đó hớn hở nói lên đòi hỏi của mình.

Khác với những lần khác cô chỉ nhìn hắn, nở nụ cười lại rồi nói giọng hơi ra lệnh:

-Vậy lên phong khách ngồi đi!

-Ừm!_Hắn gật đầu cái xụp káhc hẳn với mọi ngày, ngoan ngoãn và biết nghe lời.

**********************

Hắn nằm trên giường nhớ lại những diễn biến hôm nay mà trong lòng không khỏi dằng xe. Vừa vui lại vừa tức. Nhớ lại cái cảnh cậu con trai bế bổng cô lên chạy thật nhanh ra xe là hắn chỉ muốn giết chết cậu ta….Hắn đang ghen.

***********************************************

Nó ngồi trên chiếc ghế kê ở gốc tường sát bàn học. Nhắc chân trái lên nó mới suyt xoa nhìn vào vết thương được người ta băng bó kĩ càng. Nó lần lần mở lớp băng trắng ra, cảm giác te tê nơi vết thương làm nó nhăn mặt.

Nhìn cái vết thương dài nơi bắp chân nó mới khẽ giật mình nói:

-Mẹ mà biết thì mình chết chắc! chắc nó sẽ để lại sẹo.

Nếu muốn che đi vết thương này thì kể từ bây giờ nó phải mặc quần dài, cho dù trời co nóng đi chăng nữa. Nó hụt hẫn nhìn vào vết thương của mình. Quấn băng lại sau đó nó bước tới bên chiếc giưường ngã người đổ ập xuống lớp chăn mổng bên dưới. Vùi mặt vào chiếc gối êm có mùi hoa Oải hương cái mùi của nước xả vải mà mẹ nó thường dùng, nó cảm thấy dễ chịu.

Từ nhỏ nó rất thích mùi hoa này vì nhà nó ở quê cũng có trồng cả một vườn Oải hương thơm mát bốn mùa.

Được nằm trên chiếc giường của mình thật hạnh phúc biết bao. Hôm nay đã sảy ra chuyện mà nó không bao giờ ngờ tớ được. Nó bị thương. Duy bế nó vào bênh viện…Lúc đó trong mắt nó cậu ấy “thật tuyệt”. Nó ngửi thấy mùi mồ hôi của Duy, cái mùi dầu gội vẫn còn lưu lại trên người cậu và hơn hết cậu ấy còn chở nó về. Nó cứ nghĩ mình sẽ bay bổng lên mây mất.

Sau đó nó lại đỏ mặt khi nhớ tới cái ôm siết chặt của Phi. Cái ôm như níu kéo như cô đơn lắm…Nó cảm thấy đau.

Nó ngửi thấy mùi hoa Oải hương trên người cậu. Cái mùi còn lưu luyến maĩ trên áo quần không giứt. Nó thấy lúc đó cậu thật dịu dàng ôm nó, Dịu dàng cọ cằm vào tóc nó khiến nó thấy nhột và dịu dàng nói với nó bằng cái chất giọng khác mọi khi:”Một chút thôi, được không?”.Thế là nó để cậu ôm… Làm nó xao xuyến, nhớ mãi.

Nó không biết gọi tên cảm xúc của mình hay chính bản thân nó đang tự đánh lừa chính nó.

Chap6: Đừng khóc nhé! có tớ đây …

Sáng hôm sau,…

Nó nằm trên giường vẫn theo đuổi cái giấc mơ quái quỷ mà nó không định dạng được là nói về cái gì.

-Di! dậy chưa…

Giọng nói oan oan bên ngoài và tiếng đập của liên hồi đã giúp nó thoát ra khỏi giấc mơ quái dị kia. Với tay lấy chiếc đồng hồ đặt trên chiếc bàn đèn sát đó. Nó cố mở mắt nhìn cho rõ xem đã mấy giờ rồi. Kim dài chỉ số 6 và kim ngắn hình như chỉ số 6 …à không hơi lệch về số 7 thì phải…vậy có nghĩa là, 6h35. Mấy con số như chực nhảy vào đầu nó và đánh nhau loạn xạ. Nó vùn mạnh giậy, cố lấy tay dụi dụi hai mắt rồi mở trừng trừng nhìn vào chiếc đồng hồ. “Đồ ăn sáng” đó là mấy chữ đầu tiêng hiện trong đầu nó lúc này. ( kì lạ nhỉ! đáng ra phải muộn học chứ)

-Phương Di…

-Á!

Nó giật mình đứng choàng gi